Một ngày mới lại tới. Đêm qua cả nhóm có một giấc ngủ sâu không bị đánh thức bởi sóng nước và nguy hiểm tiềm tàng giống như khoảng thời gian trên biển, chính vì thế hôm nay họ hoàn toàn khôi phục sức sống vốn có, sẵn sàng cho một cuộc hành trình thăm dò nơi ở mới.
Họ mang theo đồ đạc cùng nhau đi vào rừng tóm thêm một con heo mập mạp làm bữa sáng.
Lần này Lĩnh đi cùng, cậu vui mừng phát hiện không ít rau dại có thể ăn, tất cả đều rất quen thuộc với cậu như: nấm rơm, nấm chay, rau dớn, rau lủi.
Những loại này đều thích hợp để xào và nấu canh. Vì thế Lĩnh không dại gì làm khổ mình với món thịt heo nướng khô khốc. Cậu nấu một nồi canh xương hầm nấm thơm ngọt, rồi xào chút rau làm bữa sáng.
Bọn họ ăn sáng trong rừng, ăn xong dập lửa dọn dẹp rồi tiếp tục mang theo đồ đạc lên đường.
Cả nhóm quyết định đi bộ leo qua con suối nhằm quan sát tình hình kĩ càng hơn.
Ban đầu ở gần biển động thực vật rất ít, càng đi vào trong cây cối dày hơn, động vật cũng nhiều lên, đất núi theo con thác cũng cao dần lên, đá bám đầy rêu phong nằm vắt vẻo khắp nơi.
Nơi này dường như không có thú nhân sinh sống, các cây dại mọc um tùm không lối. Một vài thú nhân đi đầu phải dùng tay vặt bớt cành con, cây nhỏ làm lối đi.
Sự kinh động họ tạo ra khiến một nhóm động vật sống trong lòng đất phải rời hang. Và đây chính là lúc họ thấy sự phong phú của nguồn thức ăn nơi đây.
“Kia là gà, chúng có thể đẻ trứng, thịt ngon, trứng nhiều dinh dưỡng.” Vừa thấy một con vật mang dáng hình quen thuộc đập cánh lao ra từ bụi cỏ họ vừa đập cây, rồi biến mất sau thân cây lớn phía bên phải, Lĩnh liền nói.
Tiếp đó khi thấy bất cứ động vật quen thuộc nào cậu cũng sẽ nói cho họ biết. Cứ như vậy suốt một chặng đường dài băng qua con suối lớn họ đã có không ít thức ăn.
Tiếng thác đổ xa dần chỉ còn lại tiếng róc rách của nước chảy qua kẽ đá, các con suối bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, dày hơn có to có nhỏ. Họ đi qua từng con suối, vòng qua không ít thân cây cổ thụ cao chọc trời lâu năm.
Nhờ có hơi thở đầy hung bạo của nhóm thú nhân, nên không ít loài rắn có độc khi nhìn thấy họ đều lẩn mất, một số côn trùng nhỏ bé cũng không dám o e bay tới.
Cuộc hành trình của họ kết thúc khi đặt chân lên vùng đất trống với cây bụi thấp, rộng bạt ngàn hun hút kéo về phương xa băng qua hồ nước lớn trong vắt rồi đột ngột bị cắt ngang khi gặp phải ngọn đồi thoai thoải rực rỡ ở xa xa.
Ở nơi đây họ có thể nghe tiếng thú bay gầm rống.
“Đi qua đồi sẽ tới nơi chúng đang quần nhau.” Phiêu nói.
Lĩnh hơi bước lên phía trước mắt đảo nhanh quan sát, bất ngờ cậu nhìn thấy một loài cây vô cùng quen thuộc, lá to bằng cỡ bàn tay, màu xanh mượt trông rất đẹp. Đó chính là cây dâu, nơi nào có cây dâu nơi đó có thể nuôi tằm. Quả nhiên khi quan sát kĩ càng, Lĩnh liền nhìn thấy những sinh vật sâu trắng đang ăn lá dâu non ở phần ngọn của đôi ba cây dâu khỏe mạnh.
Lĩnh nắm mạnh tay Tân chỉ cho anh:
“Anh mau nhìn, đó chính là tằm thứ có thể nhả ra tơ và cho sợi làm quần áo cực kì đẹp!”
Ngay lập tức các thú nhân liền gác lại lo lắng do tiếng của lũ thú bay tạo ra, nhìn theo hướng Lĩnh chỉ tay.
“Là nó ư?” Lanh ngạc nhiên, “nó chỉ lớn bằng hai ngón tay của tôi, thứ đó có thể cho sợi sao?”
Lĩnh cười:
“Ở kiếp trước, con tằm chỗ em còn nhỏ hơn thế nhiều, như này là to lắm rồi đó.”
Đúng là to thật, nếu không nhờ lá dâu quen thuộc cậu cũng không nhận ra thứ này là con tằm.
“Xem ra không ở đây là không được rồi.” Phiêu thở dài.
“Chúng ta qua đó xem tình hình chút đi rồi về làm bè.” Tân hất đầu về phía thung lũng.
Cả nhóm lấy lại tinh thần, nâng cao đề phòng đi về phía hồ, vòng qua nó, đi tới thung lũng.
Càng đi tới tiếng gầm của thú bay càng lớn hơn, lớn tới mức như muốn tát bay lũ hoa mỏng manh trên đồi.
Cả nhóm tiến sát đồi, chọn vị trí có nhiều cây cối che chắn luồn vào, dừng lại ở một khoảng khá xa nhìn tới.
“Tại sao chúng lại đánh lẫn nhau như vậy?” Anh nhăn mặt nhìn cảnh tượng từng con từng con thú bay hung hãm húc vào nhau như điên, không ít con nằm dài dưới đất toàn thân đẫm máu, chắc là đã chết.
Tân quan sát kĩ sắc thái của chúng. Sự hằn học này giống như ăn phải một chất kích thích nào đó, loại chất này khiến chúng như phát điên lao vào cấu xé lẫn nhau.
“Có lẽ chúng đã ăn nhầm cái gì