Lĩnh ngạc nhiên nhìn Đông cẩn thận đưa cho mình một tấm sứ dày cứng cáp màu trắng, trên mặt có khắc những cử chỉ dành cho ngôn ngữ người câm mang màu xanh lá rất đẹp.
Cậu cầm lấy nó, chất trơn láng như men trượt qua da tay cậu. Lĩnh trợn mắt lớn tiếng hỏi vội Đông:
“Em lấy cái này ở đâu vậy?”
Đông bị tiếng nói lớn của Lĩnh làm cho giật mình. Thậm chí một vài thú nhân đang ngồi gần đó vì tiếng hét lớn của Lĩnh cũng nhìn qua.
Đông nuốt một hơi nước bọt khua tay.
Lĩnh không nhớ lắm những cử chỉ tay ấy, nên cậu đành nhìn sơ qua bảng chỉ tay cứng cáp được Đông tặng.
Cậu bé nói là: – Đây là món quà em muốn tặng anh, em lấy đất bỏ vào khuôn ngói tạo khuôn sau đó khắc chữ đem đi phơi khô, rồi chạy tới chỗ căn cứ bí mật em tìm được lấy đất bột ở đó hòa vào nước đổ lên chờ khô thì đem về cho vào lửa nung. Sau khi nung xong em thấy nó đẹp nên đem tặng anh.
Cậu hơi ngưng lại, đôi mắt sợ sệt nhìn Lĩnh: – Em làm vậy có gì sai sao anh?!
Lĩnh hiểu rõ ý cậu liền ôm chầm lấy Đông:
“Anh xin lỗi, tại anh ngạc nhiên quá, thứ đất màu em dùng tráng lên có tác dụng rất lớn cho đời sống chúng ta sau này.”
Đông tươi cười đẩy anh ra múa tay: – Anh nói thật sao? Nó có tác dụng ư?
Lĩnh gật đầu, cậu hỏi vội:
“Em tìm thấy nó ở đâu? Có nhiều không?”
Đông gật đầu, rồi chỉ tay về phía bắc khu rừng: – Em tìm thấy nó trong một hang động lớn cách chỗ chúng ta đào gừng và nghệ không xa. Bên trong toàn là đá, giữa các kẽ đá sẽ có một lớp đất, rất nhiều màu sắc khác nhau. Em đã dùng dao đá nạy nó xuống. Vì thấy màu nó quá đẹp nên em pha nó với nước rồi vẽ lên đá. Hôm sau quay lại em thấy màu khô đi bám lên đá rất đẹp, nên mới nảy ra ý tưởng muốn tặng anh một bức họa cử chỉ màu sắc như này.
Nhìn Đông dùng cử chỉ thành thục trả lời mình, Lĩnh vươn tay vuốt lên má phải cậu bé.
Quả đúng như người đời thường nói ‘ông trời lấy của ai cái gì thì sẽ cho họ cái khác, thậm chí có thể cho hơn’. Giống như Đông ông trời cất của cậu giọng nói, ngược lại cho cậu khả năng ghi nhớ và học rất nhanh.
Lĩnh nhìn lại món quà Đông tặng mỉm cười. Thậm chí cậu bé còn có tài vẽ vời nữa chứ!
“Khi nào chúng ta xây nhà,” Lĩnh chỉ vào bản vẽ, “em hay vẽ một bức họa hoặc là vẽ nguyên bản vẽ này lên tường coi như trang trí.”
Cậu hơi dừng lại đôi chút, nhìn vào mắt Đông khóe môi hiền hòa câu lên:
“Còn nữa, khi nào xây phòng xong, anh sẽ nhờ em vẽ một bức tranh theo yêu cầu và mô tả của anh, để anh treo vào phòng mình, được không!?”
Đông nghe vậy khuôn mặt non nớt dưới ánh lửa đỏ lên, cậu bé gật đầu, múa tay: – Anh có cần đất bột không, mai em dẫn anh đi lấy.
Lĩnh gật đầu:
“Có chứ, mai anh sẽ đi với em.”
Nói rồi cậu vươn tay xoa mạnh đầu cậu bé một cái:
“Nhóc con em là đại ân nhân tìm ra men gốm cho làng chúng ta rồi đó.”
Nghe được Lĩnh tán dương Đông cười ngốc, thích thú không thôi.
“Có chuyện gì sao?” Giọng Tân vọng tới, cùng lúc bóng của anh phủ lấy hai người.
Bên kia các thú nhân khi nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của hai người, cùng bóng dáng thủ lĩnh xuất hiện liền yên lòng quay lại làm việc của mình.
Lĩnh tươi cười vươn tay ngoắc anh ngồi xuống nói vội:
“Đông tìm được men gốm cho chúng ta rồi, nó có thể giúp chúng ta làm ra rất nhiều dụng cụ sinh hoạt, đặc biệt hơn có thể làm gạch có nhiều màu sắc khác nhau để lát sàn nhà.”
Nói với Tân nhưng đầu Lĩnh thì đang âm thầm tính toán xem những hợp chất này có thể thay thế sơn nhà hay không.
Tân nghe Lĩnh nói hào hứng như vậy liền quay qua vuốt đầu Đông, khen ngợi cậu bé.
…
Sáng hôm sau Tân mang Đông và Lĩnh cùng đi tới hang động Đông tìm được đất màu.
Hang động này rất bí ẩn nằm lọt thỏm trong một bộ rễ cây cao nhiều nhánh tua tủa đan kết với nhau chằng chịt, nếu không thật tỉ mỉ hoặc là may mắn phát hiện ra thì chưa chắc đã ai biết nơi này có hang động.
Đông vừa đi vừa ra chỉ tay nói với Lĩnh quá trình mình phát hiện ra hang động: – Hôm đó đang trong lúc đào củ gừng em trông thấy một con thỏ nên đuổi theo nó, nó chạy vào bộ rễ cây liền biến mất, em tò mò đi theo nó, lúc tách bộ rễ ra liền phát hiện phía sau nó có một cái hốc nhỏ chỉ đủ cho em đi vào, riêng anh và thủ lĩnh chắc phải cúi người mới luồn vào được.
Nói rồi cậu banh đám rễ chằng chịt ra, để lộ cái hốc nhỏ cậu vừa diễn đạt.
Quả đúng như Đông nói, cậu bé có thể qua dễ dàng nhưng với hai người lớn như Lĩnh và Tân thì phải cúi xuống mới qua được.
“Bên trong có tối lắm không? Còn nữa nó to hay nhỏ như này thôi?” Lĩnh hỏi Đông.
Đông ra chỉ tay: – Bên trong rất sáng, toàn