Sau buổi trưa, Lĩnh tranh thủ nhờ Tân bắt thêm hai con cá trắm, đem nướng làm thức ăn dự trữ cho buổi tối.
Cậu tính với Tân, chiều chờ trời mát xuống Tân sẽ đi cắt một bó lúa lớn, tối sau khi dùng bữa cả hai sẽ lên đường đi trong đêm, gấp rút trở lại bộ tộc.
Từ nơi này về tới bộ tộc nếu bay không ngừng nghỉ sáng sớm mai họ có thể về tới nơi. Trong ngày mai anh có thể đem người tới đây thu lúa về, chờ xong vụ thu lúa họ sẽ tổ chức lễ cưới.
Cứ nghe tới lễ cưới là Tân lại sướng lên, người anh như được nạp thêm cả tấn năng lượng, bừng bừng khí thế, tới mức mặc cho nắng còn gắt, gió còn nóng, chiều tới anh liền xuống đồng lúa.
Lĩnh ở lại tựa mình vào gốc cây, miệng uống chút cháo còn lại của buổi trưa mỉm cười nhìn anh.
Nhìn thấy thú nhân to lớn đã đi xa, con thú vốn đã đi vừa quay trở lại liền lấp ló bước chậm từ từ đi ra.
Nó đi tới gần Lĩnh, dùng mũi chạm nhẹ vào vai cậu khiến Lĩnh giật bắn người, bát gáo dừa đựng cháo trên tay Lĩnh bay ra ngoài đổ hết ra đất.
Cậu đứng bật dậy nhìn con thú lớn có thân và chân như chó becgie, nhưng lại đang dùng đôi mắt đen láy như sóc bay nhìn mình, ngừng thở lui lại.
Con vật biết cậu sợ nó nên chỉ dám ngồi xa xa cất tiếng kêu nhỏ nhẹ thân thương với cậu, đôi mắt nó liếc nhìn tới phần cháo nằm trên đất rồi lại cất tiếng kêu nho nhỏ.
Lĩnh nuốt nước bọt nhìn Tân ở xa xa đang cúi mình cắt lúa, cậu ngạc nhiên vì sao Tân không nhận ra sự hiện diện của nó. Trong khi đó Lĩnh cũng không hề phát hiện ra nó là con thú họ gặp lúc sáng nơi đồng hoa.
Bởi lúc đó Lĩnh chỉ nhìn thấy đôi mắt và một ít lông của nó, cậu luôn nghĩ rằng nó rất nhỏ, nên không hề đánh đồng chúng với nhau.
Con vật ngồi kia nhìn cậu, tỏ ra rất ngoan. Lĩnh nuốt nước bọt thử giao lưu với nó:
“Mày sẽ không cắn tao đúng không?”
Con vật bất ngờ gật đầu.
Lĩnh ngạc nhiên:
“Mày hiểu tao nói gì?”
Nó lại lần nữa gật đầu, chít lên một tiếng.
Lĩnh nhếch mép, cậu thích cái hình dáng bông xù trắng toát của nó, hơn nữa từ người nó phát ra một mùi hương thơm như hoa rất dễ ngửi.
Lĩnh liều mình bước chậm tới:
“Tao có thể chạm vào mày không?”
Nghe vậy con vật liền nhổm người lên đi tới gần Lĩnh, nó đưa cái đầu về phía cậu ý muốn để cậu sờ.
Lĩnh nuốt nước bọt vừa lo lắng vừa hưng phấn vươn tay muốn chạm lên đầu nó.
Ngay lúc này tiếng huýt lớn vang lên, Tân phóng từ dưới đồng lên, lao đến chỗ Lĩnh nhanh như một cơn gió.
Anh hấp tấp chen giữa cậu và con vật, khiến nó sợ tới mức bộ lông trắng toàn thân dựng đứng lên.
Nhưng lạ thay dù sợ nó vẫn không rời đi, cứ thế dựng lông đề phòng nhìn Tân.
Tân nhe răng với nó, con thú dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa cầu xin nhìn Tân.
“Tân, anh!” Lĩnh gọi, cậu vỗ vào lưng Tân, “nó hiểu em nói gì đó.”
Tân nhìn nó đầy nghi ngờ, anh căng chặt cơ bắp, đầy đề phòng hỏi nó:
“Mày là thú hay là thú nhân? Nếu là thú nhân thì biến hình nói chuyện.”
Anh nói xong lông trên toàn thân con thú liền xìu xuống buồn bã.
Nó không hề biến thân, nhưng cái mùi là lạ trên thân nó cứ khiến Tân nghi ngờ.
“Có khi nào nó là loài thú tiến hóa cao cấp nhưng vẫn chưa tới bậc thú nhân như bọn anh không?” Lĩnh nêu ra nghi vấn.
Tân im lặng nhìn nó. Anh cảm nhận thiện ý, và sự cầu xin đến từ đôi mắt thú kia, nó không có ác ý, nó chỉ tới đây xin đồ ăn.
Anh thu lại đề phòng, đứng thẳng nói cùng Lĩnh:
“Nó tới xin đồ ăn.”
Nghe vậy Lĩnh nhìn anh:
“Anh hiểu nó?”
Tân gật đầu:
“Đôi mắt nó có thể truyền đạt ý tứ, em cứ nhìn thẳng vào mắt nó là hiểu.”
Nói rồi anh nghiêng người nhưng vẫn che trước thân cậu nhằm đề phòng trường hợp bất ngờ.
Lĩnh rướn cổ lên nhìn vào đôi mắt nó, cậu nhìn chăm chú. Thình lình trong đầu vang lên một giọng nói rất lạ, cực kì nhẹ không rõ giới tính.
[Có thể cho tôi chút đồ ăn không? Tôi rất đói!]
Lĩnh kinh ngạc, cậu hỏi dồn nó:
“Mày là loài thú gì vậy?”
Nó lắc đầu không nói gì.
Tân nhíu mày, anh quay lại xách một con cá nướng ném qua cho nó:
“Cầm lấy và đi đi.”
Nó nhận con cá nhưng vẫn không đi, ánh mắt chằm chằm nhìn phần cháo đổ ra đất.
Lĩnh dường như hiểu ý, cậu đi tới nồi xương, bưng cả nồi chứa số cháo còn lại qua cho nó.
“Chiều tụi tao phải đi rồi, nồi này cho mày.”
Con vật nhận nồi cháo bằng cách ôm trên hai tay, miệng thì ngậm chặt con cá nướng trông rất tham ăn. Toàn thân nó đứng thẳng dậy bằng hai chân, gật đầu với Lĩnh một cái, rồi quay người đi bằng hai chân vào rừng.
Lĩnh nhìn tướng đi nục nịch của nó cười phá lên:
“Nó trông đáng yêu thật đó, còn biết truyền đạt ý nghĩ qua đầu cho mình nữa, thật là một loài thú thần kì.”
Cậu vừa dứt câu, tiếng sột soạt lại vang lên. Nó trở lại trên tay ôm một bó hoa lớn.
Cả hai nhận ra loài hoa họ thấy lúc sáng.
“Hoa sen cạn!” Lĩnh bật thốt.
Trong khi Tân nhăn mày, anh hỏi nó:
“Mày là lũ thú sống trong đồng hoa tao thấy lúc sáng?”
Nó gật đầu, rồi quay người chạy bằng bốn chi biến vào rừng.
Lĩnh đi tới ôm bó hoa lớn lên, ngửi