Lĩnh viết xuống tất cả mọi nghi thức cậu vừa nói. Thậm chí còn thêm một vài nghi thức nhỏ khác nữa. trong quá trình đó cậu không ngừng hỏi ý kiến các thú nhân.
Nơi đây rất ít phong tục nên đa số họ đều chấp nhận những gì Lĩnh viết.
“Chúng ta cần một người thật thà công tâm làm công việc ghi sử cho tộc ta sau này!” Lĩnh hơi ngưng tay nói với họ.
“Để Thôi thú nhân ghi đi, ông ấy là người lớn tuổi nhất.” Phương thú nhân đề nghị.
Toàn bộ thú nhân quanh cậu đều gật đầu.
Lĩnh nhìn Thôi thú nhân đang không biết phải nói gì bên cạnh cười với ông.
Tiếp đó cậu xin thêm một tấm da thú khác và nói với họ:
“Mỗi dân tộc được kết thành từ nhiều gia đình, mỗi gia đình kết thành từ nhiều thành viên, thành viên gia đình lớn mạnh sẽ thành dòng họ, và dòng họ thì cần gia phả để con cháu sau này có thể tỏ rõ ai đã từng là thành viên nhà mình, đã làm gì, cống hiến gì đáng tự hào, và cả đáng chê trách.”
Nghe vậy mọi người mở mắt đăm đăm nhìn Lĩnh. Phía sau một vài miếng thịt thú đã được nướng chín chuyền tay nhau đưa lên, họ vừa ăn vừa nghe Lĩnh nói.
Cậu bật cười nhìn cảnh tượng sẵn sàng đàm đạo cả ngày này của họ, đặt than viết xuống quyển gia phả đầu tiên của thú thế và cũng là quyển gia phả lớn của chính nhà cậu.
Lĩnh cũng không ngờ rằng đời sau này Lạc Cư Quốc cất giữ nó vô cùng cẩn thận, như một minh chứng cho dòng họ vương quyền thịnh trị mạnh nhất của thú thế thời bấy giờ.
Cậu vừa ghi vừa giải thích:
“Đây là gia phả nhà chúng tôi. Tân anh ấy từ nay sẽ mang họ Lạc, và mọi người đang hiện diện nơi đây nên mang họ Lạc, sau này khi ai hỏi tên ta, mọi người có thể nói: Tôi là Lạc Tân, hay là Lạc Phương. Đi đến đâu chỉ cần xưng họ ra là đã biết người đó chính là người tộc mình.”
“Thích thế!” Lục rú lên, “thế tôi sẽ được gọi là Lạc Lục đúng không!?”
Lĩnh bật cười, không ai ngoài cậu nghe ra cái tên này buồn cười đến thế nào - Lạc Lục chã khác gì lục-lạc chuông đeo cho mèo đâu.
Lĩnh giữ lại niềm vui đó cho mình nghiêm túc gật đầu với Lục.
Mọi người xôn xao tự ghép tên mình vào.
“Cậu cũng ghi cho nhà anh một bản gia phả đi.” Miễu vội nhờ.
Lĩnh lắc đầu:
“Gia phả phải do chính tay thú nhân trong nhà ghi mới có ý nghĩa. Hiện tại Tân chưa biết nhiều chữ nên em mới đại diện, sau này anh ấy biết rồi thì mọi thành viên được sinh sau trong nhà anh ấy phải tự ghi.”
“Vậy để tôi học chữ.” Lâu thú nhân vội vàng nói.
Các thú nhân khác cũng xôn xao lên, hớt hải kêu Lĩnh mau dạy họ học chữ.
Tân trấn an họ để Lĩnh viết gia phả nhà họ.
Lĩnh viết tên Tân trước, cậu ghi: Lạc Tân chủ hộ, chức vị là Vương Lạc Cư Quốc. Kế tên anh cậu ghi tên mình Lâm Hồng Lĩnh bạn đời của Lạc Tân.
Cậu ghi tới đây liền nhìn anh.
Tân nhìn cậu, anh như đọc được ý nghĩ của cậu, liền nói lớn đầy hăm dọa:
“Ghi em là Hậu!”
Lĩnh đỏ mặt ghi vào phần chức vị của mình là: Bạn đời Hậu của Vương Lạc Cư Quốc.
Dưới tên Tân Lĩnh ghi tên Bom vào: Lạc Bom trưởng tử. Dưới tên mình, Lĩnh tính ghi tên Đông.
“Đông?” Cậu gọi thằng bé, “em có muốn mang họ của anh không?”
Đông nghe vậy mím môi lưỡng lự.
Thấy vậy Lĩnh cười, cậu nói:
“Nếu không thì gọi em là Lạc Lâm Đông thế nào?”
Đông sáng mắt.
Lĩnh giải thích thêm:
“Lâm là họ của anh, em là Phụ thú nhân nên có một cái tên lót đặc biệt của người Phụ trong nhà.”
Cậu đứng thẳng người nói với nhóm thú nhân sau mình:
“Sau này nếu mọi người có sinh ra Phụ hay Mẫu thú nhân, nên đặc cho đứa trẻ tên lót của người mẹ, như thế sẽ rất hay.”
Các Phụ vỗ tay như sấm tỏ ý ưng bụng cái ý này hết sức.
Cứ thế cuốn gia phả đầu tiên được ghi bằng than của thú thế ra đời với vài dòng ngắn gọn ít ỏi.
Đến đây mọi việc tạm thời coi như xong. Hôm nay là một ngày đặc biệt không ai muốn chú tâm vào công việc, lúc này nên nổi lửa, tranh sức nóng với mặt trời mà quẩy một trận lớn thôi.
Thịt thú được săn trước đó chắc chắn không đủ cho cuộc vui hôm nay, nên một số thú nhân tự phát đề cử chính mình hóa hình lao vào rừng săn thêm thú.
Một vài ba Phụ cấp tốc chạy về nhà lấy thêm hoa quả vất vả gom mấy ngày qua đưa tới.
Hôm nay là một ngày đặc biệt nên cứ tạm thời gác lại mùa đông sau lưng đi, vui trước cái