Cầm tờ hóa đơn mà tôi bủn rủn cả chân tay.
Tôi biết giá phòng ở khách sạn.JW Marriott Hà Nội rất cao nhưng khi nhìn vào hóa đơn tôi cũng phải giật mình, tiền phòng gần mười lăm triệu đồng.
Tôi mất bình tĩnh quát vào mặt anh ta:
"Chỉ ngủ một đêm anh có cần phải thuê phòng ở khách sạn cao cấp có giá trên trời như vậy không?"
Đại Dương lấy tay lau nước miếng của tôi văng vào mặt của anh ta sau đó bình thản nói:
"Lúc đó chẳng phải em bảo anh quen địa phận ở đây nên †in tưởng giao cho anh tìm phòng đó sao? Em đâu có nhắc nhở anh thuê phòng giá khoảng bao nhiêu?"
Tôi thầm nghĩ cũng may anh ta chưa thuê phòng tổng thống nếu không tôi không biết hậu quả sẽ thế nào, nhưng.
anh ta ăn tiền của tôi đâu có dễ:
"Hôm đó tôi nói với anh phải dùng bao, kết quả anh xả hết vào bên trong cơ thể của tôi.
Anh làm nghề trai bao quan hệ với nhiều người như vậy không biết chừng tôi bị lây bệnh truyền nhiễm từ anh cũng nên.
Bây giờ anh phải đền bù tổn thất tinh thần cho tôi, coi như số tiền tôi nợ anh trừ ngang số tiền anh phải đền bù cho tôi."
Anh ta chỉ tay vào tờ hóa đơn tôi đang cầm còn có cả mục thanh toán bao cao su và hai chai nước lọc:
"Lúc anh lấy nó để mang vào chính tay em đã giật nó ném đi.
Người nói phải đền bù là anh mới đúng.
Còn nữa, chiếc áo sơ mi của anh mới mua mấy chục triệu đồng em lấy đi lau người anh còn chưa nói.
Giờ em còn ở đây đòi đền bù, em muốn anh đền bù thế nào? Hay anh đền bù băng cách bây giờ anh mang bao làm lại cho em so sánh cảm giác lúc mang bao và không mang bao có khác không nhé?"
Vừa nói anh ta vừa luồn tay vào bên trong chiếc váy ngắn của tôi.
Người ta nói sang như đ ĩ quả không sai, mặc chiếc áo sơ mi không thôi mà cũng mấy chục triệu.
Nếu vậy thì anh ta thuê căn phòng mười mấy triệu để chúng tôi qua đêm cũng là chẳng có gì lạ.
Tôi không còn lý do nào để biện hộ nữa nên đành chấp nhận.
"Tiền phòng tôi sẽ trả lại cho anh nhưng tôi cảnh cáo anh không được tiếp cận bố mẹ tôi.
Nếu bố mẹ của tôi biết tôi chơi trai bao thì một cắt anh cũng đừng mơ lấy được của tôi."
Đen đủi cho tôi, tôi vừa nhắc tới bố mẹ thì bố mẹ của tôi xuất hiện bên ngoài xe, cũng may kính xe là kính phản quang bố mẹ tôi không nhìn thấy chúng tôi đang ngồi tư thế nhạy cảm bên trong.
Anh ta thấy có người đứng bên ngoài xe thì vươn tay mở cửa để xuống xe nhưng bị tôi nhanh tay cản lại:
"Không được."
"Anh nói rồi, nếu em chứng minh tài chính của em cho anh thấy anh sẽ sẵn sàng phục vụ em, anh cũng muốn trải nghiệm một lần trên xe xem cảm giác thế nào? Đặc biệt bên ngoài xe còn có người đang xem nữa."
Nói rồi anh ta luồn tay vào chiếc váy khá ngắn của tôi một lần nữa sau đó anh ta nhìn vào khe rãnh sâu hun hút của tôi nói tiếp:
"Làm nghề như anh mà gặp được một vị khách xinh đẹp như em thì có nhận giá thấp hơn khách khác một chút cũng không bị cho là thiệt."
Nghe anh ta nói tôi mới để ý, lúc này ba mẹ của tôi đang săm soi bên ngoài chiếc xe chúng tôi đang ngồi với vẻ mặt rất vui vẻ.
Có lẽ hai người họ rất thích chiếc xe này.
Tôi sợ đến mức quên mất chuyện phản ứng lại hành động ngang ngược của anh ta cho tới khi ngón tay của anh ta xâm nhập vào vùng cấm địa giữa hai đùi của tôi thì tôi mới hoàn hồn kéo tay của anh ta ra:
"Xin lỗi, bà đây không có nhu cầu."
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt nghỉ ngờ:
"Không có nhu cầu thì em đẩy anh vào đây ngồi làm gì? Lại còn hành động thân mật với anh như vậy nữa.
Em có biết vật đó của anh rất nhạy cảm với cơ thể xinh đẹp của em không?"
Nói rồi anh ta áp mặt vào cổ váy xẻ khá sâu của tôi hít một hơi.
Kỳ thực lúc này tôi đang ngồi lên đùi của anh ta, một tay của tôi còn ôm chặt lấy cổ của anh ta.
Ở tư thế ngồi này khiến vòng một đầy đặn của tôi lồ lộ ngay trước mặt anh ta như mời gọi, lúc này tà váy của tôi cũng bị kéo lên cao.
Ở góc độ của tôi có thể nhìn thấy chiếc [email protected] lót màu đen ở bên trong.
Tôi còn cảm nhận được ngay dưới mông của mình có vật gì đó to lớn cộm lên.
Tôi muốn đẩy cửa ra ngoài ngay lập tức nhưng lại sợ ba mẹ của tôi nhìn thấy vì vậy tôi đành ngồi im.
Tôi biết bố mẹ của tôi đã ưng chiếc xe này sớm muộn gì họ cũng sẽ yêu cầu nhân viên mở cửa để xem nội thất bên trong xe, tôi nhanh chóng tìm cách thoát thân:
"Hai người bên ngoài là bố mẹ của tôi."
"Bố mẹ của em thì liên quan gì đến anh?”
"Hiện tại thì liên quan rồi.
"
"Ý của em là gì?"
"Bây giờ anh giúp tôi đóng giả bạn trai của tôi.
Có lẽ họ thích chiếc xe này, anh đóng giả là nhân viên bán hàng ra tư vấn cho họ được không?"
Tôi nghĩ showroom lúc này không có nhân viên ở đây, chuyện Đại Dương đóng giả nhân viên của showroom chắc bố mẹ tôi cũng không nhận ra.
Nếu trường hợp có nhân viên của showroom ra tiếp khách tôi sẽ là người chịu trách nhiệm xi nhan với họ.
"Đóng giả người yêu của em thì anh được gì?"
Tôi quên mất anh ta là trai bao, những gì anh ta cần chắc chắn chỉ có tiền vì vậy tôi nói:
"Xong việc tôi sẽ trả cho anh một triệu."
Anh ta nhìn tôi một lúc rồi nói:
"Như vậy đi, lần này anh giúp em đóng giả bạn trai của em, lần sau em đóng giả bạn gái của anh trước mặt bố mẹ của anh.
Xem như có qua có lại, khỏi tiền bạc."
Tôi không cần suy nghĩ mà gật đầu đồng ý ngay:
"Ok.
Khi nào thì tôi đóng giả bạn gái của anh?"
"Khi nào bố mẹ anh đòi dẫn người yêu về nhà thì anh nhờ tới em.
Nếu không yêu cầu thì không cần."
"Nhưng trao đổi này chỉ được phép có hiệu lực trong một thời gian ngắn thôi đấy."
"Ok.
Anh tên Dương, tên đầy đủ là Lê Đại Dương." "Còn tôi tên Giang, tên đầy đủ là Lưu Hạ Giang."
"Dương, Giang tên của anh và em ghép lại nghe cũng hợp phong thủy đó chứ?"
"Anh cho tôi số điện thoại đi, phòng trường hợp bố mẹ của tôi hỏi tôi còn biết đường trả lời."
Anh ta chìa tay ra trước mặt tôi, tôi biết ý lấy điện thoại của tôi mở khóa rồi đặt xuống tay của anh ta.
Anh ta bấm một dãy số sau đó nhá vào máy của anh ta.
Anh ta lưu tên của anh ta trên máy của tôi là "anh yêu" rồi lưu tên tôi trên máy của anh ta là "em yêu".
Anh ta trả điện thoại cho tôi cười nói:
"Bất cứ khi nào em yêu có nhu cầu gọi