Giản Vi chạy về phòng, đem cửa phòng đóng lại.
Cúi đầu kéo cổ áo nhìn vào bên trong, đầy mặt buồn bực, nhịn không được nhỏ giọng:"thật sự nhỏ như vậy sao?".
Nghĩ đến lời Lâm Cẩn Ngôn nói lúc nãy, Giản Vi lại mếu mào thở phì phì mắng một câu:" đúng là đồ lưu manh!"
Tuy là cuối tuần nhưng cô cũng không được nghỉ ngơi cả ngày đều ở trong phòng học bài.
Mặc dù đã đi học được một tuần nhưng cảm thấy bản thân vẫn còn nhiều thiếu xót.
Bản thân vốn là người không thông minh, nên tự học không thể tránh khỏi khó khăn, đặc biệt là toán, cấp 3 môn toán đúng thật là khó nhằn. Cô nghỉ học cũng đã lâu nên có một số bài tập không biết phải làm thế nào. Cô cứ ngồi vào bàn học là quên mất thời gian.
Dưới lầu, Lâm Cẩn Ngôn cũng khó có được ngày cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, ôm máy tính ngồi dưới sô pha xử lý mấy văn kiện. Giữa trưa 12 giờ, bụng đói, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, vô thức mà hô lên một tiếng:" dì Lan cơm đã chuẩn bị xong chưa?"
Hỏi xong không có tiếng trả lời, ngừng lại mất hai giây mới chợt nhớ ra dì Lan xin nghỉ phép được một thời gian rồi.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, gập máy tính lại, từ trên sô pha đứng dậy hướng phòng bếp mà đi tới.
Tới phòng bếp kéo tủ lạnh nhìn thoáng qua.
Trong tủ lạnh đồ ăn rất nhiều nhưng anh chỉ tùy ý lấy đại hai món.
Dì Lan đã chuẩn bị rất nhiều sủi cảo ướp lạnh, anh kéo ngăn chứa sủi cảo ra nhìn vào cảm giác thật sự không muốn ăn.
Suy nghĩ một lát liền đi lên lầu.
Trên lầu Giản Vi đang giải một bài toán khó, đau dâud cả buổi nhưng vẫn chưa tìm ra hướng giải.
Đang lúc buồn bực liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô sửng sốt nhìn ra phía cửa phòng.
Liền nghe thấy tiếng Lâm Cẩn Ngôn gọi mình:" Giản Vi mở cửa một lát".
Giản Vi không khỏi sửng sốt, anh vậy mà vẫn còn ở nhà.
Ngày thường thời gian Lâm Cẩn Ngôn ở nhà rất ít, cô còn cho rằng anh đã đi ra ngoài.
Buông bút, từ trên ghế đứng lên ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, Lâm Cẩn Ngôn một thân cao lớn đang đợi ở bên ngoài.
Trong nhà có máy sưởi nên anh chỉ mặc một chiếc áo thun màu trắng và quần dài màu đen, hai tay đút trong túi quần, đứng ở ngoài cửa phòng cô. Trông anh lúc này có vài nét lười nhác khác xa hoàn toàn với một Lâm Cẩn Ngôn một thân Tây trang đen lạnh lùng kia.
Giản Vi nhìn anh, ấp úng hỏi:" có... có chuyện gì sao?"
Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt khẽ nâng nhìn cô hỏi:" thật là biết sao?"
Giản Vi:"....."
"Tôi thấy hơi đói bụng, cô nấu cái gì đó cho tôi ăn đi"
Giản Vi:"....."
Vừa nói cô có dáng người học sinh tiểu học, cô vẫn còn đang bực mình đây, lúc này đột nhiên nghe thấy Lâm Cẩn Ngôn kêu mình nấu cơm, cô nhấp nhấp môi, giọng chua lè chua lét nói:" học sinh tiểu học thì làm sao biết nấu cơm".
Tiếng nói vừa dứt khiến cho Lâm Cẩn Ngôn phát sặc.
Tầm mắt hướng đến trước ngực Giản Vi mà quét mắt một cái, đôi lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Cô bé quả thật rất để ý nha.
Lâm Cẩn Ngôn không nói lời nào ánh mắt thật sâu mà nhìn cô.
Giản Vi bị anh nhìn đến độ trong lòng phát hoảng, cuối cùng phải đầu hàng nói:" Được rồi, tôi sẽ nấu cơm cho anh. Nhưng anh phải giảng bài cho tôi được không?".
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày:" muốn cùng tôi nói điều kiên? Không phải lúc trước nói sẽ làm bất cứ chuyện gì báo đáp tôi sao?"
Giản Vi:"....."
Đúng ha, cô đúng là có nói qua.
Cô mấp máy môi, không nói.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái cũng không dừng lain trên người cô:" Được, cô nấu cơm trước đi, lát nữa tôi sẽ giúp cô".
" thật ư?" Giản Vi nghe xong, án mắt bỗng nhiên sáng ngời mà nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn.
"Ừ"
Đại thần giúp cô phụ đạo, Giản Vi cao hứng đến độ cười không khép miệng lại được, chạy ngay đến phía bàn học cầm sách lên, rồi sau đó lại chạy đến trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, chỉ vào những chỗ đã khoanh tròn bằng bút đỏ nói:" Những chỗ tôi khoanh bằng bút đỏ, anh giảng cho tôi phần hình học không gian,còn có đường cong của hình nón, còn giản cho tôi, giảnh cho tôi...."
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn lướt qua, " ừ" một tiếng, nói:" cô đi nấu cơm trước, chốc nữa tôi giảng cho cô."
Giản Vi tức khắc tâm tình rất tốt, cười tủm tỉm xuống dưới lầu nấu cơm cho đại thần.
Lâm Cẩn Ngôn cầm sách xuống dưới lầu, nhìn những nơi có đánh dấu đỏ một chút, rồi sau đó trực tiếp ném lên bàn trà.
Trong phòng bếp, Giản Vi thuần thục vo gạo sạch sẽ, đổ vài trong nồi cơm điện, lượng nước vừa phải.
Cơm đang sôi,lại nguyên liệu nấu ăn rửa sạch sẽ.
Cô thái rau động tác thật mau, thành thạo, khoai tây thái sợi rồi được xếp lại gọn gàng.
Cha cô nghiện rượu còn ham mê cờ bạc, cô từ rất nhỏ đã phải tự chăm sóc mình, giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh cô đều làm tốt.
Chỉ trong mười phút mọi công tác chuẩn bị đều đã xong,chờ cơm chín, cô liền cao hứng từ trong bếp chạy ra,
" Lâm Cẩn Ngôn cơm còn chưa chín hay là anh giảng bài cho tôi trước đi..."
Giản Vi chạy ra, lời còn chưa dứt đã thấy anh ngồi trên ghế sô pha đang nói chuyện điện thoại.
Anh một tay cầm điện thoại, một tay kẹp điếu thuốc.
Khói thuốc theo đà đó bay lên.
Giản Vi thấy anh nói chuyện điện thoại, vội im lặng, lặng lẽ đi tới.
Lâm Cẩn Ngôn đang nói chuyện điện thoại với mẹ.
Đầu bên kia điện thoại, Từ Lệ tận tình khuyên bảo
con trai về nhà thường xuyên, lại nghe thấy loáng thoáng có giọng nữ, bà sửng sốt, vội hỏi:" con trai, trong nhà có phụ nữ sao?"
Lâm Cẩn Ngôn:" không có, mẹ nghe lầm rồi"
" Haizzz, mẹ rõ ràng là nghe thấy được! Con nói thật cho mẹ biết, có phải con có bạn gái rồi hay không? con bé là cô nương nhà ai? mẹ có quen không?"
" Đều không phải" Lâm Cẩn Ngôn nghe đến đau đầu, nói:" mẹ con còn có việc, cúp máy trước đây"
" Á! con từ từ đã!"
"...."
Dặn dò cẩn thận:" con nếu có bạn gái phải mang con bé về nhà, không được gạt chúng ta"
" Con biết rồi, con cúp đây"Lâm Cẩn Ngôn lười giải thích, nói xong, trực tiếp tắt điện thoại.
Giản Vi đang ngồi xổm bên cạnh bàn trà, đang ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn tắt điện thoại, cúi đầu liền đối mặt với cô, bốn mắt nhìn nhau.
Cô đang nhìn anh, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, giống đôi mắt của một chú nai con.
Lâm Cẩn Ngôn lần đầu tiên nhìn kỹ cô, làn da trắng đến nỗi cảm tưởng như có thể nhìn thấu, bàn tay đặt trên khuôn mặt nhỏ,mắt to tròn, sống mũi thẳng, môi anh đào hồng nhạt.
" Lâm Cẩn Ngôn hiện tại anh có thể giúp tôi giảng bài sao?" Giản Vi chớp chớp mắt đột nhiên mở miệng.
Lâm Cẩm Ngôn bỗng dưng hoàn hồn, bất động thanh sắc mà dời tầm mắt, " ừ" một tiếng mà đem mẩu thuốc ấn trên gạt tàn thuốc.
Giản Vi mừng rỡ mà ôm cuốn sách đến ngồi bên canh anh.
" Giấy nháp"
" Đây " Giản Vi vội vàng đem bản nháp tới cho anh, rồi đưa bút.
Lâm Cẩn Ngôn nhận lấy, ở trên nháp vẽ một vòng tròn:" hìn bầu dục có dạng x/2y=1, cầu độ lệch vì hai điểm song song giữa quỹ đạo của phương trình, thực rõ ràng dùng điểm kém pháp, trước là hai đoạn phân biệt vì A(x1,y1),B(x2,y2), điểm giữa vì P(x,y)..."
Lâm Cẩn Ngôn thanh âm trầm thấp mà giàu từ tính, một bên giảng một bên viết trên nháp các bước giải.
Chữ viết cứng cáp hữu lực, trông thật đẹp.
Giản Vi nghe giảng chăm chú, bởi vì bản nháp đặt ở trên máy tính của Lâm Cẩn Ngôn, khiến cô thân trên không tự giác mà dựa trên vai anh, đôi mắt chăm chú nhìn Lâm Cẩn Ngôn viết phương pháp giải.
Giản Vi dựa gần đầu cơ hồ sát lại gần mặt Lâm Cẩn Ngôn.
Một mùi hương hoa nhài nhàn nhạt len lỏi vào trong hơi thở, tóc mái mềm mại cọ vào cằm anh có chút ngứa.
Lâm Cẩn Ngôn vậy mà lại có phản ứng, thân thể cứng đờ.
" Ồ, hóa ra lại là như vậy, tôi hiểu rồi!" Giản Vi nghe xong lập tức hiểu ra cao hứng thốt lên.
Đột nhiên ngẩng đâu:" Lâm Cẩn Ngôn tôi hiểu rồi! Cảm...."
Quay đầu lại, giọng nói đột nhiên im bặt.
Cô cùng Lâm Cẩn Ngôn cách nhau chưa đến một bàn tay, đây là lần đầu hai người gần nhau đến vậy, gần đến nỗi bản thân có thể cảm nhận được hô hấp của người trước mặt.
Giản Vi trước nay chưa từng tiếp xúc quá gần với nam sinh nào như vậy, nhất thời ngây người, hoàn toàn không có phản ứng.
Lâm Cẩn Ngôn có chút sửng sốt, tầm mắt dứng lại trên đôi môi anh đào của cô, yếu hầu bỗng dưng căng thẳng.
Hai người đều không có động tác gì, sau một lúc lâu Lâm Cẩn Ngôn mới bắt đầu hoàn hồn,thuận tay gập sách lại đưa cho Giản Vi nói:" Để lại chốc nữa nói tiếp."
Nói xong, giọng điệu không đổi mà đen cô đẩy ra,mặt không biểu cảm từ sô pha đứng dậy, một tay đút trong túi quần, sải bước đi lên lầu.
Lâm Cẩn Ngôn trở lại phòng, đi đến phòng tắm vặn vòi nước ra rửa tay.
Trong đầu lại vô thức hiện lên khuôn mặt của Giản Vi, đôi mắt long lanh nước, môi anh đào hồng nhạt...
Hô hấp đột nhiên căng thẳng, nhíu mày, đem vòi nước đóng mạnh.
Từ trong phòng tắm đi ra, trong lòng thầm mắng: gặp quỷ!