“Dám làm loạn ở đồn cảnh sát, cậu không muốn ra ngoài nữa à? Bọn tôi có quy tắc phán đoán vụ án riêng, không
đến lượt cậu hò hét trước mặt bọ3n tôi!”
Cảnh Thiên ngồi tựa lưng lên ghế, vắt tréo chân như một vị đại gia, tạo hình này chỉ thiếu mỗi điếu thuốc lá ngậm
trên miện1g nữa thôi. Khóe miệng cô luôn cong lên trông rất yêu nghiệt và quyến rũ.
Nhưng người thực sự hiểu thì lại biết rằng, đây là điềm bá9o của việc đại lão sắp gây sự. Cảnh Thiên đang định lên
tiếng thì có ai đó đẩy cửa đồn cảnh sát ra.
Người đến chính là ông bà Cảnh.3
Thấy người bên trong đồn cảnh sát, bà Cảnh tức đến mức gân xanh trên cổ nổi gồ lên, bà ta lao đến trước mặt Cảnh
Thiên rồi vung ta8y lên tát mà không thèm nói năng gì thêm.
“Dừng tay!” Ông Cảnh phía sau hốt hoảng quát lên một câu nhưng vẫn chậm một nhịp. Bàn tay của bà Cảnh đã
vung về phía Cảnh Thiên. Bàn tay đó gần như sắp giáng xuống mặt Cảnh Thiên thì một bàn tay mảnh dẻ mới cản
lại. Tay Cảnh Kiệt cũng cùng lúc nắm lấy.
“Không được… đánh chị!”
Cảnh Kiệt tức giận đến mức người run lên, cuối cùng cậu cũng thốt ra một câu,
“Không được đánh nó? Hồi trước lúc nào nó cũng ảnh hưởng đến việc con làm bài tập, bây giờ đã đi lấy chồng rồi
mà vẫn còn dắt con đi đánh nhau tập thể. Con nói xem vì sao mẹ không thể đánh nó?”
Nói xong, bà ta lại tức giận nhìn Cảnh Thiên rồi gầm lên: “Mày biết rõ Cảnh Kiệt là người thừa kế của nhà họ Cảnh,
biết rõ thời gian của nó rất quý giá, sao mày lại dắt nó ra ngoài đánh nhau với người ta?”
“Chị Thiên chỉ đến quản nhà cháu ăn cơm thôi, thấy J thần bị đánh nên mới ra giúp. Là cháu hẹn cậu ấy đến, ai ngờ
Ngô Thắng Lợi cho người nghe ngóng chỗ cháu, J thần vừa đến là bọn nó chạy ra đánh.”
Cậu trai quán canh cay bên cạnh vội vàng giải thích cho Cảnh Thiên.
“Câm mồm! Cải thằng bán quán lề đường này, tạo đã bảo là mày không được chơi với Cánh Kiệt nhà tao rồi cơ mà,
mày vẫn không nghe phải không? Nếu không tại mày thì hôm nay, một đứa bé ngoan ngoãn như Cảnh Kiệt nhà tao
có