Tạ Thanh Nghiên cười to: “Anh, anh bị ma nhập rồi à? Em nói với anh chứ, em và bố bọn trẻ chỉ sợ chúng còn
chẳng tìm Bạch Liên Hoa h3ay một người đàn ông nào về ấy, đứa nào đứa nấy độc thân đến già!”
Tạ Minh Viễn: …
Tìm Bạch Liên Hoa và đàn ông v1ề làm gì?
Đúng là mạch tư duy của em gái không cùng một đường với ông ta.
“Anh cứ yên tâm đi, chỉ cần Vân Tiêu thíc9h thì cho dù là Bạch Liên em cũng nhận. Tóm lại là cảm ơn anh đã nói
cho em biết chuyện này. Nhưng mà… anh đừng nói tin này cho b3ất kỳ ai biết vội, nhất là Tịnh Hiên đấy!”
Tạ Minh Viễn cảm thấy mình không thể nói tiếp được nữa, chỉ có thể đổi chủ đề: “8Em định khi nào thì về nhà?”
“Em định bây giờ về nhà luôn.” Sau đó bà thu dọn đồ đạc và đi tìm con dâu tương lai.
Bởi vì, Vân Tiêu nhà bà chưa bao giờ gọi cho bác mình vì một người phụ nữ nào.
Bởi vì, muốn đưa người phụ nữ đó ra khỏi đồn cảnh sát là chuyện quá dễ dàng, hoàn toàn không cần đến bác anh
ta ra tay.
Phương pháp giết gà bằng dao mổ trâu này thực ra là coi trọng cô gái đó, đánh động cục cảnh sát bên đó mà thôi.
Vì vậy bà nhất định phải qua đó xem sao.
Về phần Tạ Minh Viễn, cuối cùng cũng nghe thấy em gái nói muốn về nhà. Tấm lòng già nua này cũng yên tâm.
“Vậy thì em chú ý an toàn. Để Tịnh Hiên có cử tài xế cho em không?” “Cử rồi cử rồi.”
“Trước khi đi ra ngoài em gọi cho tài xế, bảo cậu ta đón em ở cửa, sau đó em hãy ra ngoài biết chưa hả?”
Dù đã hai mươi năm trôi qua rồi những lời dặn dò của anh trai vẫn như năm đó.
“Em biết rồi, biết rồi.”
Tạ Thanh Nghiên nói qua quýt rồi cúp điện thoại, sau đó vui vẻ chuẩn bị về nhà.
“Bà Vương, bà Lưu, bà Phương, mọi người chơi vui vẻ nhé, tôi có việc phải về trước đây.”
“Bà Đế, không phải đã nói trước là phải chơi đến mười hai giờ sao? Sao vừa đến đã đi thế?”
Tạ Thanh Nghiên cười: “Chao ôi, trong nhà có chuyện vui. Hôm nay thật sự xin lỗi mọi người, mọi người cứ uống
thoải mái đi, tôi vừa mới nạp năm trăm nghìn tệ vào thẻ thành viên rồi, mọi người cứ tính cho tôi.”
Nói xong, bà nhìn mấy bà chủ nhà giàu trông già hơn mình cả một thế hệ nhưng thực tế có thể còn nhỏ tuổi hơn
mình rồi chuẩn bị rời đi.
“Ơ, người đẹp, sao lại đi rồi?”
“Cậu Hoàng của chúng tôi vừa mới bắt đầu chơi với em mà em đã muốn đi rồi, như vậy thì không nể mặt quá rồi
đó?”
Cậu Hoàng được một đám đàn ông vây quanh, hai cúc áo sơ mi trước ngực cởi ra, lộ ra nửa lồng ngực như một con
gà yếu ớt, bên ngoài khoác một chiếc áo vest đặt may riêng cao cấp màu trắng, chiều cao tương đương với Tạ
Thanh Nghiên, cũng là một 1m68.
Thật đáng tiếc là người đàn ông này mặt bóng nhờn, tuổi còn trẻ mà bụng đã phệ.
“Cậu Hoàng là ai? Tôi không quen. Vừa rồi tôi nói là chơi cùng với chàng trai này.” Tạ Thanh Nghiện mỉm cười, chỉ
vào chàng trai luôn bợ đỡ cậu Hoàng, nói chuyện với bà nhiều nhất.
Sau khi nhìn thấy sắc mặt cậu Hoàng thay đổi, còn chàng trai bợ đỡ kia lại mặt mày hoảng loạn giải thích với cậu
Hoàng, lúc này Tạ Thanh Nghiên mới nở nụ cười xinh đẹp rồi rời đi.
Bà Lưu ra hiệu bằng mắt với cậu Hoàng, lúc này cậu Hoàng mới hoàn hồn lại trong tiếng ồn ào, vội vàng gọi người
đi theo. Quán bar này được xây dựng ở một nơi vắng vẻ, ra khỏi quản là bờ sông.
Khác hoàn toàn với sự ồn ào của quán bar, bờ sông rất yên tĩnh. Mà Tạ Thanh Nghiên cũng đỗ xe trong hẻm.
Vừa mới mở cửa xe, lối vào con hẻm đã bị một nhóm côn đồ bao vây.
Bọn côn đồ khoác vai nhau đi tới trước mặt Tạ Thanh Nghiên, vẻ mặt khinh thường: “Người đẹp, nói đi là đi à?
Không phải nói muốn chơi với bọn anh sao?”
Tạ Thanh Nghiên nở nụ cười quyến rũ: “Tôi cũng thích chơi với người trẻ tuổi, nhưng mà… mấy người xấu quá,
không có điểm nào hợp gu của tôi cá, cho nên tôi không định chơi với mấy người.” Câu nói này là dành cho cậu
Hoàng, bà nói với vẻ mặt rất ngông cuồng. “Em gái, ở Để Đô này, không có mấy người dám chống đối với anh
đâu.”
Khi Tạ Thanh Nghiên nghe thấy hai chữ “em