Thỉnh thoảng load những lời chửi bới cô ta trên Weibo, đừng tưởng cô ta không biết những người đó đều là Vân
Tiêu phi xa.
Vân Ti3êu rất hiếm khi công khai nhận xét không hay về bất kỳ ai, Dương Duyệt là người đầu tiên và cô ta là người
thứ hai.
Căn nguyên 1của tất cả những điều này đều bắt nguồn từ con khốn Cảnh Thiên kia.
Vì vậy Cảnh Lạc càng khóc to hơn.
Cảnh Thiên đã khô9ng để ý đến cô ta rồi, bây giờ người duy nhất có thể trị Cảnh Thiên là mẹ cô ta.
Nhìn thấy Cảnh Lạc khóc, bà Cảnh cũng rất tức 3giận. Nhưng hôm nay bà ta đã bị ông Cảnh mắng một trận, thậm
chí ngay cả sinh hoạt phí cũng bị trừ hơn một nửa. Bà Cảnh thật sự không d8ám động vào Cảnh Thiên nữa.
“Tiểu Lạc, mẹ biết con ấm ức. Con xem, từ bé đến lớn, chỉ cần là thử con muốn, chị con có, có lần nào là mẹ không
chiều con không?”
“Mẹ, mẹ đồng ý với Tiểu Lạc thêm một lần được không? Đây là lần cuối cùng được không? Mẹ bảo chị đi xin đạo
diễn được không? Nhà họ Chiến là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, chỉ cần nhà họ Chiến đồng ý, cho dù là lời
đạo diễn đã nói ra cũng có thể thu hồi lại được. Thật ra cũng chỉ là một câu nói của chị thôi.”
Bà Cảnh khó xử.
“Con cũng biết chuyện hôm nay em trai con bị người ta đánh rồi đấy, mẹ chưa làm rõ sự tình mà đã mắng Cảnh
Thiên một trận rồi, kết quả là tên bại liệt nhà họ Chiển đó tới, nhục mạ mẹ và bố con ngay trước
mặt mấy lãnh đạo tại to mặt lớn đó. Con không biết đấy thôi, tên bại liệt kia cưng chiều chị con lắm, không chỉ tìm
Cục trưởng Vương ở tổng cục mà còn tìm phó thị trưởng nữa, thậm chí ngay cả bên trên còn gọi điện đến thành
phố H, nói là phải điều tra rõ người đánh em trai con, tuyệt đối không nhân nhượng.”
Cảnh Lạc càng nghe những lời bà