Tạ Thanh Nghiên muốn tự tát cho mình một cái.
Tại sao lúc nào cũng quên mất thế?
Vì vậy, Tạ nữ sĩ có diễn xuất vụng về công chân,3 gượng gạo cười với Cảnh Thiên: “Ha ha ha, có thể là do nó nhìn
thấy em xinh quá cho nên vừa nhìn liền cứng lại, nhưng bây giờ lại mềm ra rồi.” 1
Vân Tiêu vừa mới bước tới đã nghe thấy tiếng mẹ mình đang nói năng lung tung, tự dưng cảm thấy cấu kết làm
việc xấu với mẹ mình có lẽ là9 một quyết định sai lầm.
Anh ta luôn cảm thấy chẳng bao lâu sau cô em gái ngoan ngoãn này sẽ bị mẹ mình dạy hư.
Cảnh Thiên sờ mũ3i.
Không ngờ cô lại bị một phụ nữ trung niên trêu chọc…
“Thực ra vết thương của chị Thanh không có gì đáng ngại cả, chẳng qua 8chị ấy không có nơi nào để đi thôi. Vừa
rồi tôi nói chuyện với chị ấy rất hợp, cho nên đã bảo chị ấy làm trợ lý cho tôi. Nhưng chị ấy cứ nhất định muốn làm
trợ lý cho cô, muốn cảm ơn cô đã thu nhận chị ấy, cho nên, sau này chị Thanh sẽ là trợ lý của cả hai chúng ta rồi.”
Hai mắt Tạ Thanh Nghiên sáng lên: “Đúng vậy, bé Thiên Thiên, sau này em có chuyện cứ nói cho chị biết là được,
dù sao cũng là Vân Tiêu trả lương cho chị, em chỉ cần sai bảo chị là được.”
“Cảm ơn chị Thanh.”
Thấy Cảnh Thiên cười ngây thơ vô hại với mình, bà càng cảm thấy bé con nhà mình đã chịu khổ rồi.
Một trợ lý đã làm cho con bé vui vẻ như vậy.
“À thì, vừa rồi Vân Tiêu còn nói với chị, trong văn phòng của cậu ấy còn mấy chiếc xe, có chiếc Rolls-Royce
Phantom mà sáng nay em đi đó, nhưng là loại thân dài, còn có Lamborghini phiên bản giới hạn chỉ có mười chiếc
trên thế giới và một chiếc Maybach từng là xe concept, nhưng nửa năm trước đã được chế tạo rồi, chỉ có một chiếc
trên thế giới thôi. Em thích chiếc nào, ngày mai mẹ… chị Thanh sẽ lái tới cho em.”
Vân Tiêu: …
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cảnh Thiên, Vân Tiêu cảm thấy e rằng mẹ mình đã lòi đuôi rồi.
“Chị cảm thấy