“Tôi không phải là người nhà của cô ấy, nhưng cô ấy là ân nhân của tôi. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, anh chỉ
vừa đâm vào chi3ếc Porsche trị giá hai triệu của cô ấy thôi mà dùng tận bốn
trăm triệu tệ để bồi thường cho cô ấy, đây không phải là hành đ1ộng của một người bình thường.”
Nói xong, Tân Dương nhìn Cảnh Thiên: “Cô có vội lắm không?”
Cảnh Thiên sờ mũi, cô m9uốn nói: Dù rất vội, nhưng chỉ cần anh không ngăn cản, tôi có thể đi ngay sau khi nhận
vàng, nhanh lắm, không ảnh hưởng gì đâu. Có 3điều nhìn anh ta khi nói chuyện, mỗi lần trong mắt xuất hiện sự
đấu tranh, bàn tay nắm chặt lại nhưng vẫn không nhịn được mà run lê8n, Cảnh Thiên vẫn nuốt lời muốn nói lại.
Phỏng đoán Tấn Dương có thể mắc chứng trầm cảm đã được xác nhận một lần nữa.
Cô rất có thiện cảm đối với Tân Dương, cảm giác này rất kỳ lạ, cũng khiến cô muốn bảo vệ anh ta.
Trăm lời vạn lời, cuối cùng Cảnh Thiên chỉ gật đầu với Tân Dương.
Đôi môi mỏng của Tân Dương khẽ mỉm lại: “Tôi đã gọi 115 rồi, cô để lại bằng lái xe, tôi sẽ giúp cô xử lý. Cần phải
đến bao nhiêu tiền thì đền bấy nhiêu, chiếc xe bên kia là của tôi, cô lái xe của tôi đi đi.”
Nói xong, Tân Dương đưa chìa khóa xe của mình cho Cảnh Thiên.
Một chiếc chìa khóa ô tô đã chặn mất khoản tiền bồi thường gần sáu mươi triệu đô la của cô.
Cảnh Thiên cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
“Cảm ơn.”
Sau khi cầm lấy chìa khóa xe, Cảnh Thiên vẫy tay với Tân Dương.
Viền màu bạc của chiếc chìa khóa phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời.
Chùm ánh sáng này giống như một ngọn hải đăng đột nhiên xuất hiện trong vực sâu tăm tối, khiến trái tim của Tân
Dương bừng sáng. Nhìn thấy đôi mắt hơi cong của cô gái khi cười, Tân Dương ngẩn ra.
Đây là nụ cười đẹp nhất anh ta