Sau khi nhìn Đỗ Ngôn Tranh đi xa, Cảnh Thiên vốn đang trốn sau lưng Đế Vân Hi giống như một con cừu nhỏ sợ
hãi, ngay lập tức trở lại bình thường.
“Anh Đế, cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây, còn khiến xe của anh bị hỏng rồi.”
“Nên làm mà.”
Cảnh Thiên nhướng mày.
Đế 1Vân Hi nhận ra lời nói của mình có thể khiến em gái thân yêu nghi ngờ, vội vàng nói: “Thấy chuyện bất bình
rút đao tương trợ, huống hồ hôm qua tôi 9còn không cẩn thận đâm hỏng xe của cô Cảnh, hôm này coi như là nhận
lỗi với cô.”
Cảnh Thiên khẽ mỉm cười, gật đầu: “Vậy thì… nếu không có3 chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Chờ đã.” Để Vân Hi nhanh chóng gọi Cảnh Thiên lại: “Không biết tôi có vinh hạnh kết bạn Wechat với c8ô Cảnh
không?”
Nghĩ rằng chị Thanh và Đế Vân Tiêu đã thêm Wechat của cô rồi, nếu không thêm Wechat của Để Vân Hi thì không
thích hợp, nên cô gật đầu: “Được.”
Ánh mắt Để Vân Hi sáng lên rõ ràng, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, thêm Wechat của em gái. “Phải
rồi.” Nghĩ đến điều gì đó, Đế Vân Hi lấy từ trong áo ra một tấm thẻ.
“Hôm qua đã khiến cô chê cười rồi, tôi đã gửi số vàng đó vào tầm thẻ này, sau này nếu cô cần rút thì có thể lấy
vàng ra hoặc là nhận tiền mặt tương ứng theo giá thực tế lúc đó đều được.”
Hôm qua Tân Dương ngăn cản, nói với cô là không có chiếc bánh nào là từ trên trời rơi xuống cả, cho nên cô ngại
không nhận.
Hôm nay không có Tân Dương, đối với những chuyện tốt như miếng bánh từ trên trời rơi xuống này, cô thường
không từ chối. “Sao tôi có thể nhận được chứ? Anh chỉ đâm phải chiếc siêu xe Porsche của tôi mà lại đến cho tôi sáu
mươi triệu đô la Mỹ, anh như vậy tôi sẽ ngại lắm.”
Nói thì nói như vậy nhưng Cảnh Thiên vẫn cười hì hì nhận lấy mà không hề ngại tí nào.
Đôi mắt của lái xe nhà họ Chiến bên cạnh gần như sắp lồi ra.
Ngại lắm???
Tốc độ nhận thẻ của mợ chủ làm gì có liên quan đến ngại đâu?
Đệch! Mợ chủ