Phúc tinh Cảnh Thiên hoàn toàn không biết chuyện bên phía tập đoàn AUPU.
Lúc này, cô đang chụp ảnh couple với Vân Tiêu t3rong studio.
Là mẹ của hai đứa, đương nhiên Tạ Thanh Nghiên cũng đi theo.
Trong lần chụp ảnh này có tổng cộng b1a set đồ.
Một bộ là Vân Tiêu mặc quân phục, Cánh Thiên mặc chiếc áo khoác gió màu đen chị đại siêu ngầu.
Bộ thứ9 hai là Vân Tiêu mặc vest, Cảnh Thiên mặc lễ phục. Bởi vì cả hai đều có nhiều bữa tiệc hào môn hàng đầu
trong phim nên trang ph3ục chỉnh tề là điều bắt buộc. Bộ cuối cùng là quần áo ở nhà, bởi vì hai người trong phim
đều cho người ta cảm giác vô cùng ấm á8p.
Hai người họ không quá kén chọn về phương diện trang phục, dù sao thì họ cũng đều có chỉ số nhan sắc vô cùng
cao. Nhiếp ảnh gia đã gặp Vân Tiêu rồi. Ban đầu anh ta lo lắng rằng diễn viên tân binh Cảnh Thiên sẽ bị lu mờ,
nhưng sau khi nhìn thấy cảnh Thiên, mắt của nhiếp ảnh gia sáng lên.
“Này! Này!”
Tạ Thanh Nghiên không nhìn được nữa, bà đưa tay ra vẫy vẫy trước mắt nhiếp ảnh gia. Khi nhiếp ảnh gia hoàn
hồn lại, bà mới nói: “Anh đang nhìn cái gì thế hả? Anh là một ông già 50 tuổi rồi, có thể đứng nhìn con gái nhà
người ta lâu như vậy được không?” Lúc này nhiếp ảnh gia mới gượng gạo cười he he, không tiếc lời khen ngợi:
“Chủ yếu là do cô Cảnh thực sự quá xinh đẹp. Với ngoại hình này của cô Cảnh thì chắc chắn có thể siêu hot.” Tạ
Thanh Nghiên nghe lời của nhiếp ảnh gia, khóe miệng kiêu ngạo bĩu ra: “Đương nhiên rồi! Cũng không nhìn xem
con bé là…”
Nếu không nhìn thấy ánh mắt của Vân Tiêu thì bốn chữ “con gái của ai” suýt nữa đã được thốt ra rồi.
Tạ Thanh Nghiên nuốt nước bọt, tính hết sự bực bội này lên đầu nhà họ Cảnh.
Nhiếp ảnh gia nói: