Da đầu Chiến Lệ Xuyên vẫn còn một vài nút điện từ.
Lúc trước, khi làm kiểm tra, để tránh cho thiết bị quét điện từ xảy3 ra sai lệch, anh đã nhờ người giúp đỡ tháo nút
chụp điện từ ra, cho nên Cảnh Thiên đã nhìn thấy vùng da đầu bị nút điện từ k1hóa chặt vào là một cái lỗ sâu có
thể nhìn thấy tận xương.
Tuy anh đã lau sạch máu rồi nhưng vết máu trong lỗ vẫn rất9 sâu và rõ ràng. Lúc này anh vẫn đeo nút điện từ,
nhưng không sử dụng nó để bảo xe lăn tới đón anh ngồi lên mà để mặc cho cô 3đỡ mình, đi từng bước từng bước
đến trước xe lăn, sau đó khó khăn ngồi xuống.
Lúc này, đồ Cảnh Thiên sai người đi lấy8 cũng tới rồi.
“Bên ngoài có gió, anh đội mũ và đeo khẩu trang vào, đừng để bị lạnh.”
Cả đời chưa đeo mấy thứ này bao giờ, nhưng đối mặt với yêu cầu của Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên vẫn ngoan
ngoãn đeo tất cả những thứ này vào.
Là mũ lưỡi trai, khá mỏng và nhẹ, Cảnh Thiên lại mặc cho anh một chiếc áo lông cừu màu đen có mũ, sau đó mới
lật mũ lại, đội lên đầu anh.
Trông anh thế này đúng là ngốc nghếch đáng yêu.
Cảnh Thiên: …
Chiến Lệ Xuyên không nhìn thấy bộ dạng của mình, đôi mắt dịu dàng của anh hơi nhướng lên: “Làm sao vậy?”
Cảnh Thiên hằng giọng: “Không có gì đâu.”
Chiến Lệ Xuyên biết rằng có thể cách ăn mặc của mình hơi kỳ lạ. Bởi vì bây giờ đang là đầu mùa xuân rồi, bên ngoài
thời tiết ấm áp hoa nở khắp nơi, nhưng anh lại ăn mặc như một cái bánh chưng vậy.
Nhưng…
Dù sao thì cũng là bà xã mặc cho. Đây là lần đầu tiên Cảnh Thiên giúp anh chỉnh trang quần áo.
“Đi thôi.”
Cảnh Thiên rất hài lòng với vẻ ngoài đáng yêu này của Chiến Lệ Xuyên.
Cô không thích kiểu đàn ông trông rất mạnh mẽ, bá đạo và thông minh, như thể tất cả phụ nữ đều là đồ ngu, là