“Cẩn Hựu, con không hiểu thì đừng ăn nói lung tung.”
Chiến Quân Khải lạnh mặt, rất ít khi ông ta tỏ ra dễ chịu với đứa con trai chỉ biết họ3c hành, không hề suy nghĩ cho
chị thứ này.
“Nhà họ Chiến là nhà giàu nhất thành phố H, nói là nhà giàu hàng đầu nước Z cũng hoàn toàn xứng1 đáng. Tiếc là
nhà chúng ta không theo chính trị không theo quân đội, bằng không thì chúng ta chắc chắn là nhà giàu hạng nhất.
Gia đình giàu có nh9ư vậy, làm sao có thể cho phép bà chủ đầu mày cuối mắt với đàn ông khác được? Huống hồ lại
chỉ là một đào kép!”
Thấy ánh mắt Chiến Lệ Xuy3ên bản về phía Chiến Quân Khải như thanh kiếm sắc, Chiến Nghệ Hòa không nhịn
được mà lên tiếng ngăn cản.
Tuy chủ tịch hội đồng quản trị củ8a tập đoàn AUPU sắp đổi người, nhưng trước khi sự việc chắc chắn, cô ta vẫn
không muốn để bố mình quá gay gắt.
“A Xuyên, nếu cậu xem Weibo rồi thì chắc hẳn cậu cũng biết không thể giữ Cảnh Thiên lại được. Là bà chủ của nhà
họ Chiến, cô ta ra ngoài làm diễn viên thì mọi người cũng đành nhịn, nhưng cô ta gây tai tiếng lớn như thế thì bảo
mặt mũi của nhà họ Chiến chúng ta để đâu?”
“Hồi trước ông nội ký hợp đồng hôn nhân với nhà Cảnh Thiên, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, chỉ cần cô ta
ngoại tình, chúng ta sẽ đơn phương thu hồi số tiền đã cho nhà Cảnh Thiên và lợi nhuận khác mang lại từ số tiền đó.
Chỉ cần cậu đồng ý, chị sẽ giải quyết chuyện này cho cậu.”
Nhìn đám người trước mặt, Chiến Lệ Xuyên phát ra tiếng cười trầm êm tai.
“Là tôi luôn khiến các người ảo giác rằng tôi rất dễ sắp đặt, hay là các người nghĩ rằng bây giờ tôi đang bị liệt nên
để mặc các người sắp đặt?” Câu nói này nói với tất cả mọi người, nhưng ánh mắt Chiến Lệ Xuyên lại nhìn về phía
Chiến Thư Du một cách lạnh lẽo như chim ưng.
Chiến Thư Du bất giác lui về phía sau một bước, mặt cô ta trắng bệch.
“A Xuyên, vì sao chủ lại nhìn chị bằng ánh mắt như thế?