“Vậy rốt cuộc là mấy ngày?”
“Vậy thì… bảy ngày? Hay là tám ngày?”
Cảnh Thiên: !!!
“Tôi đã xin 3đoàn phim nghỉ mấy ngày?” Cảnh Thiên không định hỏi Quý Hoạch nữa, quay sang nhìn Chiến Lệ
Xuyên bên cạnh.
Chi1ến Lệ Xuyên đang gọt tảo, khi vỏ và thịt táo tách ra còn mang theo cả một ít nước táo trong suốt nữa, chúng rơi
trên n9gón tay thon dài của Chiến Lệ Xuyên,
Cảnh Thiên không khỏi nuốt nước bọt.
Thực ra cô không hề thích ăn3 táo.
“Cô muốn nghỉ mấy ngày thì cứ nghỉ.”
Nhìn thấy Cảnh Thiên đang nhìn tay mình, giọng nói của Chiế8n Lệ Xuyên rất dịu dàng: “Muốn ăn à? Đợi tôi một
lát, sắp gọt xong rồi đây.”
Quy Hoạch ở đầu bên kia: …??? Ý gì?
Chờ tôi? Gọt xong?
Không phải là sếp bị liệt à?
Quý Hoạch cảm thấy có thể cô ta đã hiểu lầm rồi.
Cảnh Thiên không nhận được câu trả lời cô muốn từ chỗ Quý Hoạch và Chiến Lệ Xuyên, vì vậy liền cúp máy.
Nhưng cô nhớ rằng mình chỉ xin nghỉ hai ngày. Dù sao thì đi lại trong giang hồ cần phải coi trọng quy tắc, vừa hay
cô lại là người rất coi trọng quy tắc. Vì vậy, cô lại gọi điện thoại cho Vân Tiêu.
“Thiên Thiên, sao cô lại gọi cho tôi thế? Gặp phải chuyện gì rồi à? Cần tôi giúp đỡ gì thì cứ nói.”
Vân Tiêu biết ông cụ Chiến bị tai nạn xe nhưng Cảnh Thiên không nói cho anh ta biết, anh ta cũng không tiện hỏi.
“Không có gì cần giúp đỡ cả, tôi chỉ muốn hỏi, tôi nhớ