Mặc dù cảm thấy thằng cháu này là nuôi hộ người ta, nhưng…
Nhìn thấy Cảnh Thiên cũng gật đầu, ông cụ ngượng ngùng cười nó3i: “Thật ra ông chỉ nói như vậy thôi. Dù sao thì
công ty sản xuất phim Trung Bác cũng là của A Xuyên, bây giờ sức khỏe của thằng b1é đã tốt hơn nhiều rồi, sau này
có thể đặt nhiều tâm tư vào công việc hơn. Nếu cháu bị anti thì bảo A Xuyên giúp cháu xử lý truyền9 thông. Đúng
là bố mẹ cháu không ra sao, ông sợ họ không có được thứ mình muốn sẽ bôi nhọ danh tiếng của cháu ở bên ngoài.”
Cảnh Thiên mỉm cười: “Ông ơi, cháu biết rồi. Ông yên tâm đi, cháu không phải là con đẻ của họ, họ không bôi nhọ
được đâu.”
“Ừ… phụt…”
Ông cụ vừa mới uống một ngụm nước liên phun ra, sau đó lại bị sặc.
Nhưng ông cụ phát hiện ra lúc trước bị sặc đến mức họ ra, cơ quan nội tạng rất đau, bây giờ họ thì nội tạng đã có
thể chịu được rồi.
“Ông nội, ông từ từ thôi.”
Chiến Lệ Xuyên đợi sau khi ông cụ họ xong mới nhìn Cảnh Thiên, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Sao cô có thể nói ra chuyện này một cách nhẹ nhàng như vậy được?
“Cô biết khi nào thế?” Chiến Lệ Xuyên hỏi.
“Vài ngày trước.”
“Làm sao cô biết?”
“DNA ấy.”
“Vậy cô có biết bố mẹ đẻ là ai không?”
“Tôi còn chưa biết.” Cảnh Thiên trơ mặt nói điêu.
“Có cần tôi điều tra giúp cô không?” Chiến Lệ Xuyên hỏi.
“Không cần.” Nếu mấy người chị Thanh nhận cô thì chắc chắn sẽ đến tìm cô. Nếu không nhận thì cũng không sao
cả. Dù sao cô cũng không phải nguyên chủ, tuy về mặt cơ thể thì máu đặc hơn nước, nhưng về linh hồn thì trước
mắt cô chỉ nhận tiền của đối phương thôi.
Chiến Lệ Xuyên