Bảo vệ: “Bà Cảnh này, chúng tôi chỉ là ban quản lý thôi, hay là mọi người đem nguyên vật liệu xây dựng đi hỏi bên
chủ thầu xem?”
Bà Cảnh: …3
Một cái tát vang dội, Cảnh Kiệt vẫn chưa kịp phản ứng, ông Cảnh đã vừa đấm vừa tát vào mặt cậu.
Bà Cảnh nhìn mà đau lòng nhưng lại 1không dám can.
Ông Cảnh gầm lên giận dữ: “Tất cả đều tại mày! Nếu mày lên mang đồ xuống từ lúc chưa cháy to thì có thành như
thế này không! 9Còn mày thì sao? Mày đi tay không, cầm có hai cái thẻ! Cái thứ này quan trọng lắm à? Quan trọng
lắm à?? Quan trọng lắm à???”
Ông Cảnh giật l3ấy tấm thẻ trong tay Cảnh Kiệt.
Cảnh Kiệt thấy vậy, mắt đột ngột mở to, cậu định cướp lại nhưng ông Cảnh đã đẩy cậu ra, không ngừng trách
mắ8ng: “Tao muốn xem xem cái thứ gì mà còn quan trọng hơn cả tài sản của nhà họ Cảnh, hơn cả công ty!”
Sau đó ông Cảnh thô bạo giật mảnh giấy kẹp ở một trong hai tấm thẻ ra, thoáng cái đã khiến cả tờ giấy phẳng phiu
trở nên nhăn nhúm.
Đó là thư mời tham dự thi đấu Esport “Phản kích Z16” theo đội toàn quốc.
Ông Cảnh trợn trừng mắt: “Thư mời tham dự thi đấu Esport? Ông bảo mày học hành tử tế, sau này còn tiếp quản
công ty, đầu óc mày đã không ra gì rồi, lần nào cũng đứng bét lớp. Sao mày chơi game lại chơi giỏi thể hả? Lại còn
thi đấu theo đội, mày…”
Ông ta nói xong lại tát vào mặt Cảnh Kiệt một cái. Cảnh Lạc ngồi trên xe lăn lại tỏ vẻ khác lạ, ánh mắt lấp lóe.
Bố cô ta hồi trước chỉ mới nghe cô ta phổ cập về Esport là game trên mạng, hoàn toàn không biết rằng người tham
dự thi đấu Esport toàn quốc có thể coi là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi nên mới tức giận như thế.
Nên biết rằng, người có thể vào vòng thi đấu toàn quốc, người nào cũng là tuyển thủ giỏi nhất thành phố tuyến
một, cho dù những người này không đi đánh giải thì làm huấn luyện viên, một năm cũng kiếm
được không ít tiên.
Thực sự không ngờ thằng nhóc trông rất bình thường, đến nói năng cũng không nên hồn này lại lợi hại như thế.
Nhưng…
Cô ta sẽ không nói cho bố biết đâu.
Ông Cảnh tức giận đấm đá Cảnh Kiệt. Ban đầu bà Cảnh còn định ngăn cản, sau khi nhìn thấy tờ thư mời dự giải
đấu, bà ta không còn bình tĩnh được nữa.
Bà ta luôn cố chấp nghĩ rằng con mình rất thông minh, cậu học không giỏi hoàn toàn không liên quan đến chuyện
cậu không thích nói chuyện. Điểm số của cậu không cao là vì cậu chưa đủ cố gắng mà thôi.
Thế nên bà ta vẫn luôn cẩm Cảnh Kiệt làm bất cứ chuyện gì ngoài ăn cơm, đi ngủ, học hành. Nhưng không ngờ
rằng người ta lại mời cậu đi chơi game, rất rõ ràng, chắc chắn là cậu chơi game giỏi quá nên mới được mời.
Thoáng chốc bà Cảnh cũng tức điên lên, không những không can còn đứng về phía ông Cảnh, cùng đánh Cảnh
Kiệt.
“Tao cho mày tham gia mấy thứ dở hơi cám lợn đấy à!” Bà Cảnh là người tức nhất và cũng kích động nhất. Bà ta
đặt hi vọng vào Cảnh Việt nhiều đến mức nào thì lúc này cũng tức giận nhiều như thế.
Nhân lúc ông Cảnh đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay, bà Cảnh giật lấy tấm thẻ còn lại trong tay Cảnh Kiệt rồi xé
cả thẻ lẫn thư mời, còn chẳng buồn nhìn xem tấm thẻ đó là gì.
Ban đầu Cảnh Việt còn đang chịu đánh bị động, thấy bà Cảnh xé nát cả tấm thẻ mà cậu khó khăn lắm mới có được,
còn định mang đi cho chị gái xem, cậu gầm lên với ông Cảnh. Ông Cảnh đang đánh hăng, bị gầm vào mặt như thế
thì giật nảy mình.
“Thằng ranh con này, mày lật…”
Hai chữ “lật trời” còn chưa nói xong, ông ta đã thấy Cảnh Kiệt đỏ ngầu mắt, ngực phập phồng, mu bàn tay và cổ
nổi đầy gân xanh.
Ông bà Cảnh đều phát hoảng khi thấy Cảnh Việt như vậy, không dám kích thích cậu thêm nữa.
Cảnh Lạc ngồi trên xe lăn bên cạnh lạnh lùng nói: “Tiểu Kiệt, sao em lại có thể đối xử với bố mẹ như thế? Em không
biết bố mẹ hi vọng vào em nhiều