“Bà thấy mình vẫn chưa phà đủ phải không? Nếu không phải bà nói linh tinh từ đầu đến cuối thì chúng ta có bị đốt
nhà không? Tốt n3hất là bà nên cầu nguyện không phải Chiến Lệ Xuyên cho người làm. Nếu mà là thật thì e rằng
sau này chúng ta sẽ không sống yên đ1ược như bây giờ nữa đâu!”
Bà Cảnh nhìn ngôi nhà đã cháy đen, tức đến òa khóc.
“Thế thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ9 cứ để cho qua như thế à? Hu hu hu hu… biết trước thế này thì năm xưa tôi
nên cho nó chết đuối dưới sông luôn!”
“Mę..” 3
Cảnh Lạc tỏ ra không thể tin được, cô ta mở to mắt bà Cảnh: “Mẹ vừa nói gì cơ? Cái gì dưới sông? Vì sao chị lại ở
dưới sô8ng?”
Bà Cảnh ngơ ngác rồi bỗng nhận ra rằng mình vừa lỡ lời.
Bà ta liếc nhìn ông Cảnh một cái đầy căng thẳng, phát hiện ông Cảnh đang nhìn bà ta như chỉ muốn và cho bà ta
mấy cái cho ngã xuống cầu thang. Bà Cảnh nuốt nước bọt, không trả lời câu hỏi của Cảnh Lạc mà quay sang nói với
ông Cảnh: “Tiểu Lạc thông minh như thế, chắc chắn nó có thể biết rõ thiệt hơn. Đây là vấn đề liên quan đến sự
hưng suy của cả nhà họ Cảnh, nó biết cái nào nặng cái nào nhẹ mà.”
Ông Cảnh cười mỉa một tiếng: “Tôi thấy đúng là Tiểu Lạc thông minh hơn bà nhiều. Một đứa con gái đang yên
đang lành, nuôi thì cũng nuôi rồi, cuối cùng lại bị bà làm cho như kẻ thù không bằng. Ngu xuẩn!”
Bà Cảnh: … “Mẹ, rốt cuộc là sao ạ? Chẳng lẽ Cảnh Thiên không phải chị ruột của con?” Nghĩ đến khuôn mặt đẹp
đến quá đáng của Cảnh Thiên, Cảnh Lạc có cảm giác máu mình đang chảy ngược.
“Nó… nó là đứa mẹ nhặt về. Lúc đó mẹ thấy nó bị người ta vứt xuống sông cho chết đuối nên mới nhảy xuống vớt
nó lên, sau đó để lại nuôi. Lúc đó mẹ tưởng mẹ không mang thai được nữa nên đối xử với nó cũng tốt lắm, ai ngờ
sau này không chỉ sinh được con mà còn sinh được cả Cảnh Kiệt. Nhưng mẹ cũng không thể bỏ nó được.”
Cảnh Lạc suy nghĩ rất