“Bọn họ bảo hồi trước cháu từng dùng tài khoản chính để bình luận về một bài đăng, bây giờ ông là chủ tịch cũng
đích thân trả lời,3 bọn họ nói chắc chắn con bé có quan hệ không tầm thường với nhà họ Chiến mình. Còn có người
đoán… ông là đại gia bao nuôi Thiê1n Thiên.” Sắc mặt tái đi vì tức giận.
Chiến LệXuyên nhìn sang ông cụ: “Cháu còn chưa giận thì ông giận gì chứ? Với cả9 ông đúng là đại gia nuôi cô ấy
mà, đằng nào thì cô ấy cũng là cô vợ mà ông bỏ một trăm triệu ra mua về cho cháu đấy thôi.”
Ông cụ thấy cháu mình vẫn vui vẻ bèn lẩm bẩm: “Thì ông sợ cháu không vui mà.”
Chiến Lệ Xuyên không nhịn được mà bật 8cười: “Chẳng lẽ ông lại sợ ông cắm sừng cháu hay sao?”
Ông cụ cứng mặt. Thằng ranh này! Giọng điệu với biểu cảm kiểu gì thế kia? Coi thường ông à???
“Hứ, cũng chỉ vì ông già rồi thôi nhé, nếu ông còn trẻ…”
“Thì Thiên Thiên cũng chỉ có thể là của cháu thôi.”
“Ha ha ha ha ha…”
Ông cụ phá lên cười vì sự tự tin và chắc chắn của Chiến LệXuyên, ông nói toạc: “Thằng ranh này! Sao hồi trước ông
không nhận ra cháu lại là đồ sợ vợ thế nhỉ? Chính cháu không dám nói rõ quan hệ giữa cháu và Thiên Thiên lại còn
lợi dụng ông! Như vậy thì Thiên Thiên cũng đành bó tay, để làm rõ việc đại gia của con bé không phải ông, ắt hẳn
nó sẽ thừa nhận thân phận của cháu. Nếu nó không giận thì cháu thằng. Nếu nó giận thì việc này là do ông làm,
không liên quan gì đến cháu cả!”
Chiến Lệ Xuyên mím môi: “Ông nội, vất vả cho ông rồi.”
Ông cụ bực bội nhìn thẳng cháu, cuối cùng không nhịn được mà mắng một câu…
“Được lắm!”
Đương nhiên là Tần Dịch có theo dõi Weibo của Cảnh Thiên. Anh ta không tài nào ngờ được rằng Cảnh Thiên lại
dứt khoát với mình như thế.
Trước có Vân Tiêu theo đuổi, sau có tên liệt Chiến LệXuyên làm chỗ dựa, anh ta chẳng còn chút thu