Khách Lạp Đồ đang muốn thi triển “Nhiếp Hồn đại pháp”, một chiêu chấn nhiếp Ninh Tri Thu, trông thấy đã sắp thành công, không ngờ lại bị Hô Tang Các nắm lấy chân. Mặc dù hắn đã dùng một cước đá bay Hô Tang Các, nhưng cũng vì vậy mà phân thần. Ninh Tri Thu thừa dịp ánh mắt đối phương mất tập trung, lập tức định thần lại, quăng kiếm nhảy ra. Lúc này Hô Tang Khắc vẫn bị kéo lăn lộn dưới đất, lướt qua bên cạnh Khách Lạp Đồ. Cơn giận ngút trời của Khách Lạp Đồ đều trút lên người Thẩm Thái Công, vung chuỗi hạt bắn ra một viên, đánh trúng dây câu của Thẩm Thái Công.
Dây câu kia phát ra một tiếng “pằng”, nhưng lại không đứt, hơn nữa còn bắn ngược hạt gỗ về phía Khách Lạp Đồ.
Khách Lạp Đồ biết gặp phải cao thủ không thể xem thường, hét lên bằng một tiếng, lại bắn ra một hạt gỗ.
Hạt gỗ này đụng trúng hạt gỗ đang bắn về phía Khách Lạp Đồ, lập tức chia nhau bắn ra, hạt thứ nhất bắn thẳng vào lưng Thẩm Thái Công, hạt thứ hai bắn vào Hô Tang Khắc.
So với thủ pháp dùng bàn tính phóng ám khí của Tích Vô Hậu, loại thủ pháp ám khí này của Khách Lạp Đồ còn không biết cao minh hơn gấp bao nhiêu lần.
Thẩm Thái Công chợt nghe gió lớn nổi lên, lập tức xoay người, dùng giỏ cá che lại, hứng hạt gỗ vào trong giỏ.
Trong khoảnh khắc tiếp ám khí này, một hạt gỗ khác đã không nghiêng không lệch bắn trúng lưỡi câu của Thẩm Thái Công đang móc lấy quần của Hô Tang Khắc, sau một tiếng “đinh”, hạt gỗ vỡ nứt bắn ra bốn phía, nhưng lưỡi câu cũng lỏng ra. Hô Tang Khắc lộn nhào một cái lật người dậy, nhưng cũng bị nứt da sứt thịt.
Hô Tang Khắc vừa đứng lên, Hô Tang Các cũng chạy đến. Hai huynh đệ này đã chịu đau khổ, hận Thẩm Thái Công đến tận xương, đang muốn xuất kích, chợt thấy bờ vai căng cứng, giống như bị đóng chặt xuống đất, nửa bước khó đi. Cả hai quay đầu nhìn lại, trông thấy Kim thái tử chẳng biết từ lúc nào đã hờ hững đặt tay lên vai bọn họ, ánh mắt nhìn chăm chú vào hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công. Huynh đệ Hô Tang nào dám lỗ mãng, vội ngoan ngoãn cúi đầu đứng yên.
Thẩm Thái Công vừa tiếp lấy hạt gỗ, lưỡi câu đã bị đánh văng. Y nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm túc, nhìn Khách Lạp Đồ nói:
– Ngươi đưa chuỗi hạt cho ta làm gì? Ta cũng không muốn cạo trọc làm hòa thượng. Trả lại ngươi!
Nói xong liền đưa tay móc vào giỏ, tiện tay ném một cái. Khách Lạp Đồ cho rằng đối phương lại ném hạt gỗ trở về, đưa tay tiếp lấy, chợt thấy trong tay ẩm ướt, chạm vào trơn trượt, lại biết nhúc nhích, cho rằng là độc vật, vội ném ra ngoài, hóa ra đó là một con cá chép.
Thẩm Thái Công cười lớn nói:
– Người xuất gia không ăn mặn là bởi vì sợ mặn, còn hòa thượng ngươi cả cá cũng sợ, buồn cười buồn cười!
Thẩm Thái Công vừa cười đùa, tay lại không ngừng tấn công, chờ y nói xong đã công ra bảy mươi ba chiêu.
Khách Lạp Đồ vừa bắt đầu đã bị cá làm phân tâm, vì vậy bị Thẩm Thái Công giành tấn công trước, nhưng lòng bàn tay của hắn biến thành đỏ thẫm, áo đỏ tung bay, vẫn đỡ được toàn bộ công kích của Thẩm Thái Công. Hắn đang định đánh trả, Thẩm Thái Công lại đột nhiên lui về. Khách Lạp Đồ bị tấn công một đợt trong lòng giận dữ, cho rằng Thẩm Thái Công muốn tháo chạy, lập tức quát lớn:
– Ngươi, ngươi!
Chợt thấy ánh bạc lóe lên.
Nguyên lai Thẩm Thái Công lui lại cũng không phải chạy trốn, mà là ném lưỡi câu ra, móc lấy miệng của Khách Lạp Đồ. Khách Lạp Đồ sơ ý không kịp né tránh, vội co người lại. Dây câu thu về, Khách Lạp Đồ chỉ cảm thấy miệng sít chặt, có cảm giác vừa mặn vừa ngọt, phun ra một ngụm đều là máu. Hắn dùng tay móc thử, mới biết răng cửa đã bị lấy đi một chiếc.
Khách Lạp Đồ nổi trận lôi đình, lấy chuỗi hạt ra, hóa thành trăm vệt sáng đỏ ép tới Thẩm Thái Công.
Thân hình trầm ổn của Hạ Hầu Liệt đột nhiên cử động. Kim thái tử nói ngay:
– Ngươi muốn giúp ai?
Hạ Hầu Liệt khom người nói:
– Khách Lạp Đồ hung bạo nóng nảy, dễ bị đối thủ lợi dụng, ti chức đi giết lão già kia trước.
Kim thái tử da thịt bất động cười một tiếng, nói:
– Võ công của Khách Lạp Đồ không dưới lão già kia, cho dù tính khí nóng nảy, trong hai trăm chiêu vẫn chưa thể phân thắng bại. Còn thanh niên áo đen kia quyền pháp thế như rồng hổ, sát chiêu ác liệt, Hoàn Nhan Trạc không địch lại thì thôi, một khi thất bại sẽ chết ngay, đây chỉ là chuyện trong phút chốc.
Hạ Hầu Liệt nói:
– Thái tử dạy rất đúng.
Lập tức lắc mình xông ra.
Bên kia Ngã Thị Thùy và Hoàn Nhan Trạc đã sớm giao chiến.
Hoàn Nhan Trạc đánh ra chiêu thứ nhất, xương cốt từ cánh tay đến toàn thân phát ra tiếng lụp bụp, mười ngón tay không ngừng co duỗi, biến hóa khó lường, bốn quyết “mạnh, hiểm, nhanh, kỳ” đều phát huy đến mức tinh tế.
Quyền của Ngã Thị Thùy lại là bình thường nhất, “Hắc Hổ Thâu Tâm”, “Thiên Vương Thác Tháp”, “Đường Binh Lưu Khách”, “Bá Vương Kính Tửu”, “Lực Phách Hoa Sơn”.
Nhưng quyền của hắn đánh ra một chiêu một thức, đều chuẩn, đều nhanh, đều ác, đều có lực, đều chính xác hơn bất cứ người nào.
Giống như một chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân” này, chưa từng có ai sử dụng càng lão luyện, càng mới mẻ, càng có phong cách, càng có cá tính, càng có thanh thế “quét sạch ngàn quân” hơn hắn.
Mà mỗi chiêu mỗi thức đều thể hiện khí khái của hắn, tâm hồn của hắn, tuổi trẻ của hắn, tất cả đều có hậu chiêu, đều bao hàm biến hóa. Nhưng hắn lại không phát triển biến chiêu, bởi vì thời cơ chưa tới. Dù sao Hoàn Nhan Trạc cũng là một cao thủ khó gặp.
Quyền của hắn bắt đầu biến hóa.
Bởi vì thời cơ đã tới.
Hoàn Nhan Trạc đã dần dần bị chấn nhiếp bởi sát khí của hắn, áp lực của hắn, thanh thế của hắn, dẫn đến lực bất tòng tâm, chiêu thức bắt đầu tán loạn. Quyền pháp của Ngã Thị Thùy đột nhiên biến đổi.
Biến thành kỳ, nhanh, mạnh, hiểm, so với Hoàn Nhan Trạc càng nhanh, so với Hoàn Nhan Trạc càng kỳ, so với Hoàn Nhan Trạc càng mạnh, so với Hoàn Nhan Trạc càng hiểm.
Mỗi chiêu đánh ra đều không có chiêu thức gì đáng kể, biến hóa hoàn toàn dựa vào tâm ý. Hoàn Nhan Trạc hít thở nặng nề, bắt đầu rối loạn.
Hắn đã căn bản không nhìn thấy Ngã Thị Thùy, chỉ nhìn thấy nắm tay của đối phương.
Tình cảnh như vậy hắn đã từng gặp một lần, đó là khi hắn không phục giao đấu với Hạ Hầu Liệt.
Vừa sinh ra cảm giác như vậy, hắn liền bị Hạ Hầu Liệt đánh ngã.
Hiện tại thì sao?
Đột nhiên bóng quyền biến mất. Hoàn Nhan Trạc giống như ở trong mây mù, đưa mắt nhìn, chỉ thấy Hạ Hầu Liệt đang chắn trước người mình, giao chiến với Ngã Thị Thùy. Hai người xuất thủ đều cực chậm, giống như đang dò xét thực lực đối phương.
Lúc này Hoàn Nhan Trạc mới thở ra một hơi, cả người mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, mồ hôi lạnh mới bắt đầu chảy. “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”, hôm nay hắn mới thật sự cảm nhận được câu nói này một cách sâu sắc.
Hắn dựa vào tường, một hồi sau mới ngừng thở dốc, nhìn về phía Hạ Hầu Liệt và Ngã Thị Thùy. Chỉ thấy hai người đều mồ hôi ướt đẫm áo, nhưng động tác lại giống như ốc sên, vừa giống như khiêu vũ, ở cách xa khoa tay múa chân với nhau, giống như không hề giao thủ.
Trong lòng Hoàn Nhan Trạc thầm kinh ngạc, bởi vì vừa rồi hắn đã thấy võ công của Ngã Thị Thùy vô cùng dồn dập, ngoài ra hắn đi cùng Kim thái tử lâu như vậy, cũng từng thấy võ công của Hạ Hầu Liệt biến hóa cực nhanh, xuất thủ kinh người, khiến hắn rất tâm phục. Hiện giờ cách đánh của hai người này này càng khiến hắn cảm thấy cao thâm khó lường, áp lực nặng nề.
Đột nhiên tình thế biến đổi.
Hạ Hầu Liệt bỗng xông đến gần, năm ngón tay phải như thép cắm thẳng vào cổ họng Ngã Thị Thùy.
Cái nhanh này giống như Hạ Hầu Liệt vốn ở gần sát Ngã Thị Thùy, hơn nữa tay phải đã siết vào cổ họng đối phương.
Toàn thân trên dưới Ngã Thị Thùy đều không có sơ hở, nếu như có thì cũng chỉ nằm ở cổ họng. Đó là sơ hở chỉ lộ ra trong tích tắc, mà tay của Hạ Hầu Liệt đã lập tức vươn tới.
Nhưng cùng lúc đó, sơ hở nơi cổ họng Ngã Thị Thùy lại đột nhiên biến mất. Toàn thân trên dưới Ngã Thị Thùy đều có thể sơ hở, nhưng lại không phải là cổ họng.
Bởi vì tay trái của hắn đã chém mạnh vào cổ tay phải Hạ Hầu Liệt. Tay phải Hạ Hầu Liệt co lại, tay trái đã vòng qua đánh vào bụng dưới Ngã Thị Thùy. Chiêu thức biến hóa này còn nhanh hơn một chút so với tay phải, giống như hắn vốn dùng tay trái chứ không phải tay phải.
Nhưng tay phải Ngã Thị Thùy