Lạc Nhật

Thành Chủ Triệu Kiến


trước sau

Lạc Nhật ra khỏi hang động,khi gặp Tố Tố Hoả Vân nói:

- Không ngờ tiểu tử ngươi bên người lại có Tiên Nhân Cảnh đi cùng, mà lại là yêu thú hoá hình. Đúng là thú vị thật.

- Đương nhiên rồi, sao tỷ không xem ta là ai.- Lạc Nhật một mặt đắc ý cười nói.

Hoả Vân nói:

- Tiểu tử thối, đừng cho người ngoài biết sự tồn tại của ta. Nếu không ngươi sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Lạc Nhật nghe vậy thì nói:

- Đây là chuyện của hai chúng ta, đương nhiên là không có người thứ ba biết rồi.

Tố Tố nói:

- Thiếu gia cuối cùng người cũng trở về. Một tháng này ta đã rất lo cho người.

Tuy Tố Tố là Tiên Nhân Cảnh nhưng tính cách lại giống như hài tử mười mấy tuổi, không có uy nghiêm của Tiên Nhân Cảnh. Lạc Nhật nói:

- Chuyện ở đây xong rồi, chúng ta chuẩn bị rời đi thôi.

- Vâng, thiếu gia.- Tố Tố đáp.

Lúc này, Hoả Vân chen lời vào nói:

- Tiểu tử, không tệ. Có thể làm Tiên Nhân Cảnh khăng khăng một mực theo ngươi, ta lần đầu nhìn thấy đó, ngươi sẽ không tính làm thịt người ta luôn chứ?

Lạc Nhật xì mũi coi thường:

- Tỷ nghĩ đi đâu vậy, ta là người như vậy sao?

- Đúng vậy đó.- Hoả Vân cười duyên dáng.

Tố Tố đã thu thập xong các thứ chuẩn bị xuất phát. Đúng lúc này có một nhóm người đến, ai nấy đều mang theo vũ khí, đằng đằng sát khí hướng phía Lạc Nhật đi tới. Một trung niên trong đó lấy hình một bức hoạ ra hỏi Lạc Nhật:

- Hai người này là ngươi giết?

Lạc Nhật nhìn thoáng qua bức hoạ. Trong bức hoạ đó là hình hai người lúc trước Lạc Nhật giết trong Long Cốc, không ngờ bọn chúng đến nhanh như vậy. Lạc Nhật nhàn nhạt nói:

- Không sai, là ta giết. Khi đó bọn chúng muốn giết ta, chẳng lẽ ta phải đứng đó cho bọn chúng chém?

Trung niên đó thấy Lạc Nhật thừa nhận thì bất ngờ, hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, nhóm người bao vây hai người Lạc Nhật vào trong. Hắn hạ lệnh:

- Bắt bọn chúng lại.

Lạc Nhật hỏi:

- Hai người trong bức hoạ là ai vậy? Chết cũng chết rồi, ta cũng không ngại tiễn các ngươi đi theo bọn chúng.

Tên trung niên kia hừ lạnh:

- Giết người của chúng ta mà còn hỏi chúng ta là ai, ngươi đúng là đủ cuồng. Nếu ngươi đã hỏi thì ta sẽ cho ngươi biết. Chúng ta là người của thành chủ, người ngươi giết chính là con của ông ta. Ngươi chuẩn bị chờ chết đi, ai tới cũng không cứu được ngươi.

Những người xung quanh nghị luận sôi nổi:

- Tên này là ai mà lại giám giết con trai của thành chủ vậy?

- Không biết, nhưng có lẽ hôm nay hắn khó thoát một kiếp.

- Nghe nói thành chủ tu vi Nguyên Tông Cảnh đỉnh phong, sắp sửa lên Võ Tôn Cảnh nghe nói
có quan hệ sâu xa với Lôi Thần Các.

…..

Lạc Nhật nghe vào trong tai hết những tiếng nghị luận đó. Hoá ra là con của thành chủ, hèn gì phách lối như vậy, chết cũng đáng. Trong đầu Lạc Nhật đã có kế hoạch, Lạc Nhật nói:

- Hoá ra là con trai của thành chủ, xem ra ta giết nhầm người rồi. Vậy nhờ ngài dẫn chúng ta đi diện kiến thành chủ để chúng ta giải thích chuyện này.

Tên trung niên đó hừ lạnh:

- Giết người của chúng ta, chúng ta bắt ngươi về gặp thành chủ để người xử lí.

Nói rồi, họ dẫn hai người Lạc Nhật đi. Lạc Nhật truyền âm cho Tố Tố:

- Lát nữa chúng ta sẽ làm như vậy…..

- Vâng, thiếu gia.

…...

Hai người đi theo bọn họ về lại toà thành đó nơi hai người từng đặt chân qua. Hai người được dẫn thằng vào phủ thành chủ. Nơi đây có trận pháp bao phủ, có cấm chế phức tạp nhưng trong mắt hai người thì cũng không ra làm sao. Hai người được dẫn vào đại sảnh, phía trên cao nhất ngồi một người trung niên khoảng sáu mươi tuổi đang nhàn nhã uống trà. Thuộc hạ bẩm báo:

- Thành chủ đại nhân, thuộc hạ đã dẫn hai tên này về rồi.

Người ngồi phía trên nhìn cũng không nhìn, phất phất tay để tên thuộc hạ lui xuống. Trong đại sảnh giờ chỉ còn ba người. Ba người cũng không nói một câu nào, Lạc Nhật tuỳ ý kéo một cái ghế ngồi xuống, Tố Tố thì đứng sau lưng Lạc Nhật. Nửa canh giờ qua đi, tên thành chủ cuối cùng cũng mở miệng, hắn nói:

- Các ngươi đúng là to gan, con trai của ta mà cũng giám giết, các ngươi nói ta nên sử lí các ngươi thế nào đây?

Lạc Nhật cười khẩy nói:

- Đó là hắn tự muốn chết, không trách được chúng ta.

Lạc Nhật nói tiếp:

- Thành chủ đại nhân tiếp đón người khác như vậy sao? Để người khác ngồi chờ nửa canh giờ, không có trà, không có hoa quả, thành chủ đại nhân đúng là không cho người khác mặt mũi.

Truyện convert hay : Không Phụ Vinh Quang, Không Phụ Ngươi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện