Hai huynh muội cùng nhau trở về, Khương Uyển lại vén rèm lên quan sát náo nhiệt xung quanh.
Với nàng tất cả đều mới lạ lại thú vị.
Hơn nữa còn vài ngày là nàng đã cập kê rồi, sẽ rất ít cơ hội được ra ngoài thế này nên nàng nhìn mọi thứ đến là chăm chú.
Khương Thần cũng nghĩ đến điều này nên cũng kệ cho nàng nháo.
Đi đến ngã tư, có một đoàn rước dâu đang sắp đi qua.
Xe ngựa của nàng vừa đi đến liền dừng lại nhường đường.
Bên cạnh mọi người xôn xao bàn tán.
Đám rước dâu này vậy mà lại là tân trạng nguyên Trương Đình, nhà Trương Thượng thư cùng đích nữ Hàn Ngữ Yên nhà Triệu An hầu.
Khương Uyển nhìn qua cửa sổ không rõ bèn vén màn trước ra nhìn.
Rước dâu thời cổ đại nàng cũng rất tò mò đó.
Khung cảnh nhộn nhịp, có mấy chục giương đồ cưới đi theo sau kiệu tân nương.
Ngồi trong kiệu hoa đỏ thắm là Hàn Ngữ Yên, lúc này nàng ta đang cười đến là đắc ý.
Hôm nay nàng ta đã là trạng nguyên phu nhân, ai cũng đều ghen tị với nàng ta.
Ngồi trong kiệu hoa nàng ta cũng nghe được tiếng bàn tán của người xung quanh, còn có tiếng kinh hô của vài thiếu nữ khi trông thấy tân lang tuấn tú đằng trước.
Tân lang Trương Đình ngồi trên lưng ngựa, tuấn lãng phi phàm, lại là trạng nguyên.
Nên rất nhiều thiếu nữ nhìn thấy hắn mà tiếc hận sao bản thân không phải cô nương đang ngồi trên kiệu hoa kia chứ.
Trương Đình đang đắc chí thì bỗng cảm giác được có ánh mắt không thiện cảm phóng tới, hắn liếc qua lại thấy Khương Thần nhìn chằm chằm mình, hắn hơi sửng sốt lại trông xuống liền thấy một bàn tay trắng như ngọc vén rèm cửa xe ngựa lên.
Sau bức rèm hiện ra một dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Đó là một khuôn mặt đối với hắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Hắn có chút hoảng hốt nhìn tiểu cô nương trong xe ngựa.
Hắn nhớ đến khuôn mặt luôn vui vẻ mỉm cười với hắn của tiểu cô nương, lúc đó núm đồng tiền như ẩn như hiện trên gương mặt thanh thuần của nàng làm hắn luôn bất giác mỉm cười khi nghĩ đến.
Sau đó hắn nghe tổ mẫu hỏi hắn có muốn thú nàng làm thê hay không, trong lòng hắn thật sự đã rất mong chờ.
Nhưng mẫu thân hắn lại có vẻ không vui khi nói đến nàng, mẫu thân luôn nói muốn hắn cưới một cô nương dịu dàng hiền thục, nói rằng Khương Uyển đã bị nhà Khương thái úy chiều hư rồi, sẽ không phải một người vợ tốt.
Hắn biết mẫu thân cùng tổ mẫu không ưa nhau nên người tổ mẫu thích, mẫu thân hắn sẽ không ưa.
Nhưng sau đó, hắn lại luôn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí bắt nạt người của nàng.
Hắn lại cảm thấy điều mẫu thân nói là đúng.
Hắn ngẩng lên nhìn về phía kiệu hoa, nương tử của hắn nhất định phải dịu dàng hiểu chuyện như Ngữ Yên mới tốt.
Nghĩ vậy hắn ưỡn ngực tự tin lướt qua xe ngựa.
Nhưng lúc này hắn lại thấy người trong xe dùng đôi mắt bình thản mà nhìn hắn, như một người xa lạ, sau đó như không có gì thú vị đột nhiên thả rèm xe xuống.
Chiếc rèm như ngăn cách hai người, từ nay không duyên không phận.
Trương Đình bỗng thấy trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Khương Thần bên cạnh lại có chút lo lắng nhìn vào xe ngựa.
Hắn cũng biết trước đó tổ mẫu cùng lão phu nhân Trương thượng thư