Về đến Khương phủ, Khương Uyển liền chào tạm biệt với hai huynh đệ Khương Thần xong đi thẳng về Uyển Đào các.
Vào đến phòng, nàng liền sai Tiêm Tiêm tắt đèn rồi mệt mỏi chui vào không gian.
Nằm trên chiếc giường nhỏ trong nhà gỗ, mới khiến tâm nàng bình tĩnh lại được một chút.
Tình cảnh lúc va phải nam tử xa lạ kia cùng thái độ khác thường của Khương Yến với kẻ đó khiến nàng nhạy cảm có chút bất an.
Lại nghĩ đến chuyện, qua ngày hôm nay phủ thái úy sẽ đưa ra quyết định, khi đó nàng sẽ chính thức trở thành hôn thê của An quận vương, hoặc cũng có thể là một nam tử xa lạ khác trong khi thân thể này mới chỉ mười lăm tuổi.
Càng khiến nàng khó chịu hơn là bản thân chưa từng gặp cũng không biết gì về người sẽ là phu quân tương lai của nàng cả.
Suốt đoạn đường về phủ, trong lòng lo lắng không yên lại lười đối phó cùng hai vị ca ca nàng liền dứt khoát giả vờ ngủ.
Chỉ khi ở trong không gian nơi có nhà gỗ nhỏ, là thế giới chỉ thuộc về riêng nàng thì mới có thể khiến nàng bình tâm lại được.
Nàng trước kia vốn là một nữ tử hoạt bát, lạc quan lại lười suy nghĩ nhiều.
Nhưng từ khi xuyên đến thế giới cổ đại xa lạ này khiến trong thâm tâm nàng vẫn luôn rất bất an cùng sợ hãi.
Hồi nhỏ khi chỉ mới năm tuổi, bị cha bỏ rơi nàng đã buồn khổ, đã khóc rất nhiều.
Nhưng lúc đó mỗi khi nhớ về cha, nàng vẫn có thể trông theo hướng mà ông đã rời đi, nàng biết được ông ấy ở nơi đó vẫn đang sống, vẫn cùng nàng tồn tại trong một thế giới.
Nghĩ như vậy nàng liền yên tâm.
Rồi khi lớn dần lên nàng cũng dần quên nỗi đau, quên đi mình có một người cha.
Nhưng bất ngờ bị xuyên đến nơi xa lạ này, sự đau khổ tưởng chừng như đã chôn sâu lại lần nữa dậy sóng.
Ở nơi đây, nàng chỉ là một kẻ lang thang cô độc, một linh hồn nhập cư trái phép.
Những lúc sợ hãi hay những khi nhớ về người thân thì nàng lại hoang mang, lạc lõng bởi nàng không biết phải trông về phương nào.
Nơi đây nàng không có người nhà, không có quê hương, không có lấy một người bằng hữu.
Cả phủ thái úy yêu thương nàng, nhưng đó là tình cảm dành cho nguyên chủ mà thôi.
Đột nhiên đầu nàng lại có chút đau đớn truyền đến, những lúc nàng mệt mỏi hay suy nghĩ bế tắc thì luôn như vậy, nàng nhớ nguyên chủ trước kia không hề có chứng bệnh này.
Có lẽ linh hồn nàng xuyên đến cùng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn dung hợp.
Nàng cứ như vậy suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi.
Bên này sâu nơi hoàng cung, trong Thừa Càn điện, tẩm cung của hoàng đế.
Một nam tử mặt như quan ngọc, tư thái uy nghiêm, có chút lười biếng ngồi trước án thư.
Khuôn mặt đẹp đẽ lúc này đang mệt mỏi nhíu mày, hắn đưa tay day day thái dương vừa nghe tùy tùng báo cáo.
Hắn chính là hoàng đế của Hoàng Triều quốc, Sở Kỳ.
Sau khi tên tùy tùng báo cáo xong hắn vẫy tay cho lui xuống rồi ngửa người tựa ra sau ghế, hai mắt nhắm lại.
Đang lúc Thịnh công công đứng bên cạnh tưởng hắn đã ngủ thì đột nhiên nghe tiếng bên ngoài báo Tần thị về cầu kiến.
Thịnh Đức nhíu mày nhìn qua Sở Kỳ chỉ thấy hắn lúc này đã mở mắt, đang ra hiệu cho hắn gọi người vào.
Lúc sau Tần Thủy bước đến quỳ một gối bái kiến, Sở Kỳ hờ hững.
- Nhanh vậy đã tìm ra?
Tần Thủy cúi đầu.
- Tâu thánh thượng, thần không làm nhục mệnh đã tìm ra.
Nàng là Khương Uyển ái nữ của thái úy đại nhân Khương Trung, cũng là người mà An vương phủ vừa mới cầu thân vào hai ngày trước.
Đi theo nàng là Khương Yến