Khương thái úy đang bi ai đứng trong đám văn võ bá quan, ông hoàn toàn không muốn chấp nhận sự thật này, hoàn toàn không cảm thấy thánh chỉ này là anh minh.
Nhưng vì để cho bản thân không có vẻ quá khác người nên cũng đành cất tiếng hô to theo đám đông.
Trong lòng ông lúc này đang ngập tràn sóng to gió lớn.
Dù sao cả kinh thành chẳng ai lại giống như Khương gia, yêu thương nữ nhi còn hơn cả quyền thế, vậy nên làm sao có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ông đây.
Ông lén ngước lên nhìn về phía hoàng đế đang ngồi trên cao.
Sở Kỳ như cảm nhận được bất giác cũng nhìn lại.
Khương thái úy vội cúi đầu, sau lưng mồ hôi ướt đẫm.
Lúc vừa rồi hoàng thượng nhìn qua, ánh mắt đó của hắn sắc bén như một con sói hung ác.
Vẻ mặt không giận mà uy của kẻ đứng đầu thiện hạ.
Suy nghĩ của Khương thái úy lúc này lại rất đơn giản, con rể quý của ông từ Sở Hiên dịu dàng lại lễ độ, hiền lành giống như cừu non, thì giờ lại biến thành bộ dạng hung ác giống như một con sói của hoàng đế.
Nghĩ thế nào Khương thái úy cũng cảm thấy mất mát cùng không cam lòng.
Khuôn mặt đắc ý lúc trước bây giờ đã thay thế bằng vẻ mặt buồn bực lo lắng.
Nhưng lúc này cũng không ai trong điện rảnh để ý đến ông.
Sức hấp dẫn của vị trí thái tử quá lớn, hoàng đế đã nói tuyển tú tháng ba sắp tới sẽ mang đến một phúc tinh quan, đây là một bậc thang rất vững chắc đưa đến vị trí thái tử.
Ai ai trong số họ cũng đang có trong đầu đủ loại tính toán cùng mưu kế.
Người không cam lòng trong điện bây giờ còn có Sở Hiên.
Hắn vừa nghe xong chiếu chỉ thì cả người có chút cứng đờ, rồi đột nhiên không thể khống chế được mà rủn rẩy.
Trong lòng dâng lên nỗi uất hận không ai có thể hiểu được.
Mẫu phi đã nói việc hôn sự cùng Khương gia có mười phần đã nắm chắc.
Hôm nay hắn thấy thái độ của Khương thái úy thì càng thêm khẳng định.
Chỉ cần qua hôm nay, chỉ thêm một ngày nữa là nữ tử mà hắn ngày nhớ đêm mong đã có thể thuộc về hắn.
Người lạnh nhạt như hắn lần đầu tiên có hứng thú với một điều gì đó.
Lần đầu tiên muốn có được một người.
Hắn không cảm thấy nữ tử như Khương Uyển sẽ rớt tuyển.
Nàng ưu tú như vậy nhất định sẽ phải vào cung.
Điều đó càng khiến hắn như muốn phát điên.
Không ai hiểu được hắn đã si mê Khương Uyển đến mức nào.
Giống như từ trước đến nay hắn làm người thờ ơ với tất cả, chỉ để đến hôm nay dồn hết sự quan tâm lên một người là nàng.
Nhưng mộng tưởng của hắn bây giờ đều bị chiếu chỉ tuyển tú của hoàng đế phá tan tất cả.
Nhìn qua hắn vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh đứng đó, nhưng bàn tay dưới tay áo rộng đã nắm chặt lại, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng tàn nhẫn khó phát hiện.
Trong tim hắn như có một lưỡi dao khẽ khoét qua làm hắn đau đớn như sắp ngừng thở, cả người lung lay sắp ngã.
Trong cổ họng chợt dâng lên thứ chất lỏng tanh ngọt, hắn cúi đầu nhắm mắt lại cố gắng dùng nội công đè ép xuống mới không bộc phát ra.
Qua một lúc hắn mới ngẩng mặt lên, ánh mắt đã trở lại bình thường, vẫn là dáng vẻ ôn hòa điềm đạm.
Nhưng hai bàn tay hắn lại càng nắm chặt lại.
Sở Kỳ nhìn lướt qua tất cả đám người phía dưới, khi nhìn đến Sở Hiên hắn bỗng cười lạnh một tiếng, ánh mắt sâu xa.
- Tất cả mọi chuyện sao có thể thoát được sự khống chế của ta.
An vương phủ