Tháng năm ở Hoàng Triều quốc đã là cuối mùa xuân, trời đất bắt đầu chuyển mùa.
So với cái nắng gay gắt của mùa hạ thì cái nắng cuối xuân này tuy có chút nóng nực, nhưng vẫn còn khá dịu dàng.
Bầu trời trong xanh hơn, nắng cũng rực rỡ tươi đẹp hơn.
Tất cả mọi thứ diễn ra đều đang rất tốt.
Nhưng tâm trạng Khương Uyển lại không thể tốt nổi.
Đêm qua nàng lại mơ thấy giấc mơ về thỏ trắng cùng con sói xám kia, lần này con sói không còn vờn quanh nữa mà đã trực tiếp vồ về phía nàng.
Lần trước gặp giấc mơ này là lúc có chiếu tuyển tú ban ra khiến cả Khương phủ loạn thành một đoàn.
Một lần nàng sẽ không để ý, nhưng đến hai lần đều mơ cùng một giấc mơ khiến Khương Uyển đột nhiên thấy rất bất an.
Sáng nay đã chính thức vào ngày điện tuyển, bước tuyển tú cuối cùng.
Các tú nữ đều mất ngủ, đã dậy từ sớm để chuẩn bị.
Các nàng được cung nữ hầu hạ chỉnh trang đã ổn thỏa, đều khoác lên mình bộ đồ xinh đẹp, trang nhã lại tinh tế nhất.
Tất cả đều cố gắng để có thể phô bày hết vẻ đẹp của bản thân.
Khương Uyển vốn không có tâm trạng, nàng chỉ qua loa để cung nữ chải tóc cùng điểm trang nhẹ nhàng cho mình.
Sau đó nàng khoác lên bộ váy sặc sỡ đậm mùi tiền mà đại phu nhân đã chuẩn bị trước đó.
Những người khác còn đang bận bịu thì nàng đã ngồi thẫn thờ chờ đợi.
Thẩm Tương Mai liếc qua thấy bộ dáng của nàng thì đột nhiên thấy có chút chán ghét mà quay mặt đi.
Lòng thầm mắng
"dáng vẻ đó mà lại đặt ngang hàng với ta, nàng ta xứng với danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân sao".
Sau đó là một tiếng hừ không mặn không nhạt vang lên.
Khương Uyển chính là không thèm để ý.
Rất nhanh đã kết thúc giờ cho các nàng chuẩn bị, các tú nữ được ma ma dẫn đường đưa đến chính điện Nghi Hòa cung, điện tuyển sẽ được tổ chức tại đó.
Khương Uyển thu lại tâm trạng đi theo đoàn người.
Nàng liếc qua để ý thấy lần này đã ít đi vài tú nữ.
Khi vừa tiến vào Trữ Tú cung nàng nhớ cũng phải có đến gần hai trăm tú nữ.
Nhưng giờ chỉ còn lại khoảng hơn một trăm người mà thôi.
Hiển nhiên là có vài nữ tử không yên phận đã được âm thầm xử lý rồi.
Khương Uyển cụp mắt xuống, trong lòng lại càng bài xích nơi hoàng cung thâm sâu này.
Càng bài xích như vậy, nàng lại càng có một nỗi sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng.
Đến Nghi Hòa cung, các tú nữ lại được dẫn vào sân chính điện và phân ra từng nhóm nhỏ gồm tám người một nhóm.
Lúc nữa khi diện thánh sẽ đi theo nhóm nhỏ này tiến vào một lúc.
Khương Uyển đứng ở nhóm thứ sáu, nàng vậy mà lại đứng cùng Trương San, muội muội của Trương Đình và Trầm Tử Kiều nữ nhi của Minh Thuận hầu, còn lại nàng đều thấy lạ mặt.
Khương Uyển dù rất tò mò nhưng vẫn cúi đầu xuống giống như mọi người, hồi hộp cùng chờ đợi.
Mấy tú nữ khác hiển nhiên cũng có người nhận ra Khương Uyển.
Dù sao trước đó một thời gian đã có chút tai tiếng của nàng truyền ra, vả lại bộ đồ trên người Khương Uyển chói đến nỗi khiến người ta không thể không để ý được.
Nhưng hiển nhiên trong trường hợp này không ai ngu ngốc mà đứng ra nói móc hay gây sự cả.
Trải qua nửa tháng sàng lọc trong Trữ Tú cung, thì những người còn sót lại đều phải