Đêm tháng năm, bầu trời tối đen như mực.
Từng cơn gió mạnh thổi qua mang theo từng đợt ẩm ướt, có vẻ lại sắp bắt đầu một trận mưa lớn.
Bên trong Uyển Đào các một mảnh tĩnh mịch.
Khương Uyển ngồi trên trường kỷ chống cằm nhìn vào ba nha hoàn thân cận của mình.
Hôm nay lão phu nhân đã nói, nàng được ban phân vị quý nhân có thể mang theo hai nha hoàn cùng tiến cung, bà để nàng tự quyết định.
Khương Uyển nghĩ, vào cung cho dù không có ý định tranh sủng nhưng bên cạnh cũng cần người có thể tin tưởng được.
Chiều nay nàng đã thu Tô ma ma, mặc dù vẫn phải quan sát thêm nhưng hiện tại tạm có thể dùng.
Nàng ở trong cung có Tô ma ma sẽ bớt được nhiều việc phiền phức không đáng có.
Thời gian cũng chỉ còn vài ngày, nàng cần cân nhắc nha hoàn sẽ cùng mình tiến cung, tốt nhất nên là tự nguyện đi theo.
Nếu không, dùng người không nguyện ý nàng cũng chẳng thể yên tâm.
Khương Uyển nhìn ba nha hoàn trước mặt, giọng thanh thúy vang lên.
- Ba tỷ là người theo ta nhiều năm, đến nay ta tiến cung hoàn cảnh xa lạ, có thể cuộc sống chẳng bằng được khi còn ở Khương gia.
Hơn nữa có thể còn có nguy hiểm, Thu Hương tỷ đã có hôn sự không thích hợp vào cung.
Còn Đông Mai tỷ cùng Tiêm Tiêm, ta muốn hỏi hai người có muốn đi cùng ta hay không? Nếu không muốn ta cũng không trách cứ, hơn nữa mấy năm qua hai tỷ đối đãi với ta hết lòng, ta có thể làm chủ xin mẫu thân sắp xếp tốt cuộc sống sau này cho hai tỷ, chuyện vào cung ta sẽ tìm người thay thế.
Ta không muốn ép buộc ai cả, đều tùy hai tỷ lựa chọn.
Nếu cùng ta tiến cung, một khi bước vào đó thì chúng ta chính là người thân thiết nhất.
Nghe Khương Uyển nói xong, hai nha hoàn đã đỏ mắt đều quỳ xuống bày tỏ ý muốn được đi theo nàng.
Từ nhỏ hai nàng đã theo hầu hạ Khương Uyển, sống chung nhiều năm đã dưỡng ra tình cảm.
Mặc dù trước khi tiểu thư rất khó tính nhưng không hề tệ bạc.
Hơn nữa từ sau khi rơi xuống nước tính tình tiểu thư lại tốt hơn nhiều.
Tiêm Tiêm cùng Đông Mai đều là cô nhi, vốn ở ngoài đều không có gì vướng bận cả.
Khương Uyển gật đầu nắm lấy tay hai người, mắt cũng dưng dưng.
Từ nhỏ nàng đã thiếu thốn tình cảm, người đối tốt với nàng, nàng đều sẽ chân trọng.
Hơn nữa, đến một nơi xa lạ nàng thật sự không muốn bên cạnh cũng toàn người lạ.
Thu Hương đứng ngoài nhìn cảnh này đôi mắt cũng đã đỏ lên.
Chuyện an bài người cùng tiến cung đã hoàn thành, Khương Uyển như trút được một gánh nặng, lòng nhẹ nhõm mà tiến vào giấc ngủ.
Lúc này bên trong An Vương phủ, không khí có vẻ trầm lắng hơn mọi ngày.
Các hạ nhân nhanh nhạy đã nhận ra tâm trạng của An quận vương không được tốt.
Tất cả đều dè dặt, hầu hạ lại càng thêm cẩn thận.
Trong một căn phòng rộng rãi và xa hoa của Vương phủ, Sở Hiên đang ngồi một mình trước bàn rượu.
Phòng rộng lại chỉ thắp lên hai ngọn đèn nên có vẻ hơi u tối.
Ánh sáng yếu ớt chiếu lên thân ảnh của hắn, chiếc bóng cô đơn hắt lên bức tường rộng lại càng nổi bật lên sự tịch mịch.
Tùy tùng của hắn là Tần Kiến lúc này từ bên ngoài đi vào, cả người hắn mang theo phong trần mỏi mệt nhìn qua cảnh này mà có chút lo lắng.
Sở Hiên đã nhận ra hắn đi vào, tay cầm bình rượu đang rót liền dừng lại.
- Nói đi.
Tần Kiến nghe một câu cụt lủn kia đã hiểu ra hắn nói đến việc gì, chỉ là có chút không đành lòng.
Hắn biết lý do khiến chủ tử trở nên như vậy, nhưng cũng không thể làm khác.
Cổ họng có chút khô đắng khó khăn mở miệng.
- Đợt này tuyển tú này có mười hai người tiến cung.
Có ba vị được phong quý nhân, bốn vị thường tại và năm vị đáp ứng.
Khương tiểu thư, Thẩm Tương Mai cùng Tiếu Nhàn ba người được