Tối đó, Khương Uyển lại đi vào không gian, mấy cây dâu tây nàng gieo xuống hôm qua đến hôm nay đã gần trưởng thành hết, đoán chắc đến ngày mai là bắt đầu ra hoa kết trái rồi.
Khương Uyển nghĩ đến sau này, dù cho nàng đang ở cổ đại thì vẫn có thể thường xuyên ăn dâu tây, hơn nữa tất cả các loại hoa quả nàng yêu thích, cho dù có quý giá đến đâu thì có không gian thần kỳ này, chỉ cần tìm được hạt giống, nàng đều có thể thường xuyên thưởng thức mà vui mừng như điên.
Càng quyết tâm với ý nghĩ tìm thêm vài cây nhân sâm dược quý để trồng.
Lại nhìn sang dòng suối nhỏ, hôm nay nàng đã thử nhỏ một vài giọt nước suối vào cây lộc vừng, chỉ cần đợi đến ngày mai xem kết quả thôi, nàng đem theo tâm trạng vui sướng đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Khương Uyển bị thức giấc bởi tiếng gọi của Tiêm Tiêm.
Mặc cho Đông Mai đang nhíu mày cảnh cáo thì nàng ta cũng mặc kệ mà chạy về phía giường của đại tiểu thư, nàng biết tiểu thư rất thích nghe những chuyện bát quái kì lạ, trước đây nàng cũng thường thế này rồi, tiểu thư không có trách tội nàng.
Khương Uyển đã dậy vén rèm ló đầu ra khỏi giường, thấy Tiêm Tiêm như vậy nàng cũng không ngạc nhiên.
Từ trong trí nhớ nàng biết đây cũng không phải lần đầu, đã sớm quen rồi.
Tiêm Tiêm đi vào thấy tiểu thư nhà mình đã dậy liền chạy lại kể luôn.
- Tiểu thư a, người mau dậy đi xem cây Lộc Vừng trong Tịnh Đường cư của lão phu nhân đi.
Tuyết còn chưa có tan hết mấy cây khác đều khẳng khiu như cây khô, nhưng không hiểu sao cây lộc vừng đã đâm chồi nảy lộc rồi, chuyện này rất lạ đó.
Tiểu thư người dậy đi xem a.
Đông Mai bên cạnh dù ngạc nhiên vì chuyện Tiêm Tiêm vừa kể nhưng thấy nàng hấp tấp như vậy bèn quát.
- Tiêm Tiêm đừng nháo, tiểu thư còn chưa chải đầu, ăn sáng đâu.
Nhưng Khương Uyển sau khi nghe Tiêm Tiêm nói, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn bất ngờ ngơ ra một lúc.
Nghe Đông Mai quát Tiêm Tiêm nàng liền phản ứng, lại kêu Đông Mai thay đồ cho mình, cả bữa sáng cũng không dùng đã chạy sang viện của lão phu nhân.
Đến Tịnh Đường cư, nàng nhìn thấy cây lộc vừng nơi đó mà suýt nữa bật ngửa.
Âm thầm cảm thấy may mắn hôm qua nàng chỉ nhỏ vài giọt xuống gốc cây, nếu nàng lại cho nhiều thêm một chút đoán chừng cái cây này hôm nay đã ra hoa kết quả luôn rồi.
Như vậy chẳng phải lớn chuyện sao..
Xung quanh tuyết đã tan gần hết lộ ra hàng cây trơ trụi lá, ở giữa chính là cái cây hôm qua nàng nhỏ nước trong không gian vào.
Giờ đã lên chồi non mơn mởn, nhìn qua có một mảnh màu xanh lá trông hoàn toàn nổi bật, khác biệt với xung quanh.
Có mấy nha hoàn bà tử đang chỉ trỏ bàn tán.
Khương Uyển thầm nhắc nhở bản thân sau này ra ngoài dùng linh tuyền không thể bừa bãi được, nhất định phải thật cẩn thận, nếu để người phát hiện ra linh tuyền có khi lại coi nàng như yêu quái mà tiêu diệt mất.
Vừa lúc này, Lưu ma ma đang dìu lão phu nhân đi ra thấy vậy liền quát tất cả giải tán.
Lão phu nhân nhìn qua thấy Khương Uyển đứng đó thì gọi nàng lại bên người.
Sáng dậy bà đã nghe nha hoàn nói lại chuyện hôm qua Khương Uyển đã chạm vào cây lộc vừng này rồi.
Nàng vừa đến gần lão phu nhân, lúc này mới nhận ra bên cạnh bà có một vị phu nhân đang cười hiền nhìn nàng.
Nàng từ trong trí nhớ nguyên thân nhận ra đây là con nuôi của lão phu nhân, Văn Phú quận vương phi.
Đã sinh cho Văn Phú