Cả ba người trong phòng lúc này đều im lặng, chỉ có tiểu hồ ly là vẫn đang đau đớn, giãy giụa dưới đất.
Khương Thần lo lắng mặt như sắp phát khóc đến nơi, Khương Uyển nín thở chờ đợi, lại thầm cảm thấy may mắn vừa rồi nhanh trí bày ra diễn xuất của mình.
Đồng thời cũng rất lo lắng nhìn về phía tiểu hồ ly.
Nàng tự kiểm điểm lại bản thân.
- Sau này ta nhất định không thể thử linh tuyền bừa bãi được, quá nguy hiểm.
Tiêm Tiêm thì khó hiểu nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra.
Bất ngờ, tiểu hồ ly đang nổi điên thế nhưng đột nhiên yên lặng lại, trong phòng lúc này lại có một mùi hương rất khó ngửi.
Khương Uyển nhăn nhó nhìn về phía tiểu hồ ly.
Mùi này là từ bên đó phát ra.
????????ờ ????m t????????m h????yền t????ùm # ???????????? M????????UYE????.Vn #
Nàng lại thấy tiểu hồ ly đang nằm im như chết lại lảo đảo đứng dậy, mắt nó linh động hẳn lên, không còn dáng vẻ uể oải như trước nữa.
Nó đưa mắt nhìn về phía Khương Uyển, ánh mắt này như đang lấy lòng nàng vậy.
Khương Thần kích động ôm lấy tiểu hồ ly lên xem xẻ.
Bỗng nhiên như phát hiện điều gì hắn nhăn mặt vội gọi người chuẩn bị nước nóng.
Hắn ôm tiểu hồ ly nhìn về Khương Uyển ánh mắt đã đổi sang cưng chiều nói với nàng.
- Tiếu Tiếu muội về trước nhé, mai ca ca sẽ qua thăm muội sau, được không?
Khương Uyển như được ân xá, chỉ đợi có vậy vội gật đầu.
Lúc này nàng cũng không còn tâm trạng để hỏi hắn chuyện về quả dâu tây nữa.
Sau đó dẫn theo Tiêm Tiêm về Uyển Đào các.
Nàng trầm mặt đi về phòng.
Tiêm Tiêm đi theo nàng mà tâm trạng phập phồng lo lắng.
- Tiểu thư đây là đang tức giận ngũ thiếu gia coi trọng tiểu hồ ly, không để ý đến nàng sao?
Trước đây, nguyên thân tính tình có chút nóng nảy, Tiêm Tiêm không biết người trước mặt sớm đã đổi hồn rồi, vẫn đang theo sau vừa đi vừa lo sợ tiểu thư sẽ như trước đây sẽ giận chó đánh mèo lên đám nha hoàn các nàng.
Nàng ta nhìn xuống chiếc hộp tinh xảo trong tay mà thở dài.
Đây là hộp quà ngũ thiếu gia tặng cho tiểu thư, chỉ hi vọng tiểu thư thích nó mà bỏ qua cho ngũ thiếu gia đi.
Nếu không người chịu khổ không phải ngũ thiếu gia mà là các nàng thôi.
Lúc này Khương Uyển không biết được suy nghĩ của Tiêm Tiêm, trong lòng nàng đang dâng lên sóng to gió lớn, vui mừng sắp điên rồi.
Nàng thật sự muốn ha ha cười lớn.
- Khương Uyển ta đây là vận cứt chó gì mà nhặt được đại bảo bối thế này a.
Ôn tuyền này không phải là đại đại thần dược sao.
Hơn nữa ta còn có nhiều linh tuyền như vậy.
Về đến Uyển Đào các, Khương Uyển ngồi trên ghế suy tư.
Nàng đang nghĩ nên sử dụng linh tuyền này thế nào.
Bên cạnh nàng là hộp quà tinh xảo của Khương Thần vừa đưa.
Bên trong có mười hai viên ngọc màu sắc khác nhau sáng lấp lánh, mỗi một viên to như quả trứng gà vậy.
Nàng nhìn thấy cực kỳ yêu thích.
- Thật là đẹp, nhưng bây giờ có đẹp có quý giá hơn nữa cũng không thể so với linh tuyền cùng không gian của ta được.
Vậy nên ngắm nhìn hộp ngọc một lát nàng lại để nó qua một bên tiếp tục suy tư.
Tiêm Tiêm nhìn thấy vậy lại nghĩ nàng còn tức giận.
Nên cúi đầu không dám phát ra tiếng động