Lúc Thiên Ý chuẩn bị bước lên tầng trên thì anh liền giữ tay cô lại, Thiên Ý đôi mắt tròn xoe nhìn anh đầy thắc mắc
" Làm sao vậy? "
Lưu Ngọc Lễ chỉ tay về phía bên phải của chiếc cầu thang gỗ to lớn
" Đi bên này "
Thì ra là thang máy, anh không biết vì sao nhưng có lẽ bản thân thật sự ám ảnh chuyện ngày hôm đó Thiên Ý ngã từ cầu thang xuống mà xém chút không giữ được mạng, là anh không giữ được cô vậy nên Lưu Ngọc Lễ dường như trở nên có ác cảm đối hơn với những chiếc thang gỗ như thế này, anh không muốn Thiên Ý đến gần nó một chút nào.
Căn biệt thự chỉ có duy nhất một tầng, thang máy trong chốc lát đã lên đến nơi.
Lưu Ngọc Lễ dắt tay cô vào căn phòng mà anh nói là nơi đặc biệt dành nhiều tâm huyết nhất.
Căn phòng lớn đến khó tin, trần nhà cao được dát gương hầu như toàn bộ, chỉ cần ngước mắt lên liền có thể nhìn thấy bản thân.
Chiếc giường lông vũ mềm mại được trải ga trắng toát, trước mặt còn có cả màn hình máy chiếu lớn.
Lưu Ngọc Lễ từ phía sau choàng tay ôm cổ Thiên Ý, anh khẽ hôn vào vành tai cô rồi thủ thỉ
" Tất cả mọi thứ mà những người yêu nhau sẽ làm anh đều muốn làm cùng em, xem phim, du lịch, đi dạo...chúng ta sẽ chỉ là một cặp đôi bình thường, không có ông chủ cũng không có vệ sĩ "
Cầm lấy bàn tay của Lưu Ngọc Lễ đang choàng qua cổ mình, Thiên Ý gật đầu
" Được "
Thông với phòng ngủ là khu vực để quần áo, ở đây còn đặc biệt hơn nữa, phía tay trái là dãy sơmi và vest thường ngày của Lưu Ngọc Lễ, phần lớn đều là những màu trung tính, ngoài ra còn có tủ kính lớn dùng để trưng bày caravat hoặc ghim cài áo.
Bên phải là khu mà anh chuẩn bị riêng cho cô, váy áo phẳng phiu mới toanh được treo thành một hàng thẳng tắp, nhìn thoáng qua thật tình chỉ thấy toàn là váy, nếu không nói người ta còn tưởng đây là nhà của một cặp vợ chồng công sở nữa đó.
" Chuyện này..."
Thiên Ý chỉ tay vào đống quần áo rồi nhìn anh không nói nên lời, Lưu Ngọc Lễ lại tỏ ra vô cùng hài lòng với việc này
" Vào lúc Dương Thiên Ý khoác lên người chiếc váy ở trung tâm thương mại anh đã nhận ra bản thân có dao động rồi.
Vậy nên có thể để cho anh được nhìn thấy sự xinh đẹp đó mỗi ngày được không? Em không cần cảm thấy lo sợ vì tất cả những gì thuộc về em trong mắt anh đều là tuyệt vời nhất "
Lưu Ngọc Lễ biết cô tự ti vì những vết sẹo chi chít nhỏ to trên cơ thể của bản thân, nhưng anh lại cảm nhận được tình yêu của Thiên Ý qua những thứ đó, là vì yêu anh nên mới bảo vệ, mới dám đánh đổi, càng làm cho anh biết trân trọng hơn.
Đặt bàn tay lên gương mặt góc cạnh của Lưu Ngọc Lễ, lạ thật...bình thường anh đều có người hầu kẻ hạ, sức khỏe cũng được đội ngũ bác sĩ của nhà an toàn chăm cho thật tốt vậy mà da dẻ còn thô ráp hơn so với một người vệ sĩ như cô.
Nghĩ thế thôi chứ Thiên Ý biết anh có những nỗi vất vả riêng mình mà không ai hiểu được, đứng trên đỉnh cao anh được ví giống như là vua của Đại Ưng, cả ngàn con người ở phía dưới đều là dựa vài anh mà sống.
"