Sau khi dùng bữa xong Lưu Ngọc Lễ bảo muốn đưa Thiên Ý tới một nơi, vậy là hai người đã tranh thủ thay quần áo rồi lái xe ra ngoài.
Cô mặc chiếc váy maxi màu trắng xẻ tà một bên chân, khoác bên ngoài một chiếc áo len mỏng màu nâu vừa xinh đẹp lại rất dịu dàng.
Lưu Ngọc Lễ cũng chọn trang phục tương đối đồng bộ với cô, áo cổ lọ màu đen, khoác dạ nâu, dù trong bộ dạng nào anh cũng toát lên cái sự bá khí bức người đó, người khác cảm thấy sợ nhưng cô lại nhìn ra được sự hấp dẫn ở bên trong có lẽ cô đang bị nghiện anh mất rồi.
Trong lúc Thiên ý với tay chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh thì *cộp một tiếng khẩu súng trong người rơi xuống, cô vội nhặt lên lau lau vết bụi
" Phiền thật, sao cứ rơi mãi vậy.
Chiếc váy này không có chỗ cất súng "
Lưu Ngọc Lễ đang lái xe thì liếc nhìn qua
" Sao em lại mang theo súng nữa vậy? Cảm thấy không an toàn vậy sao? "
" Bảo vệ anh mà, còn không cho em mang? "
Thái độ của anh trở nên không hài lòng
" Em không còn là vệ sĩ cho anh nữa, mấy việc như vậy cũng không cần làm.
Từ nay đổi lại, anh bảo vệ em "
Thiên Ý cười hì hì rồi vuốt vai anh
" Bản năng thôi, vả lại nếu có bất trắc em còn có thể tiếp anh được một tay.
Đừng giận nữa nhá, anh xem lông mài của anh dính chặt lại hết rồi "
" Hôn một cái "
Anh giữ nguyên cái thái độ cộc cằn khó chịu đó mà nói chuyện với cô làm cho Thiên Ý phải đờ ra mất một lúc
" Hả? "
" Hôn anh một cái, anh không giận nữa "
" Ái chà A Lễ anh còn có chiêu này nữa sao? "
Nói ra câu đó mục đích chỉ là trêu ghẹo anh nhưng cuối cùng cô vẫn chấp nhận dùng một cái hôn để dỗ dành em bé 3,5 tuổi này.
Vào lúc nhóm người định hôn lên má thì Lưu Ngọc Lễ liền phải ứng rất nhanh ngoái đầu đón lấy nụ hôn từ đôi môi mỏng ấy, xong lại còn gật gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng.
" Tàm tạm "
Được một khoảng thời gian dài ngồi xe cuối cùng cả hai cũng đến nơi, Thiên Ý vừa nhìn liền nhớ ra nơi này
" Đây không phải là ngôi miếu mà lần đầu đến Vân Phong chúng ta đã ghé hay sao? "
" Đúng là nó "
Lâm Kính Tâm mặc bộ đồ lam đang tỉ mẫn lau từng bức tượng phật, gương mặt vẫn phúc hậu như vậy.
Vừa nhìn thấy hai người bà ấy lập tức dừng hành động lại, bỏ chiếc khăn xuống, Lâm Kính Tâm nở nụ cười hiền từ
" A Lễ, cậu lại đến rồi "
Nắm tay Thiên Ý tiến đến trước mặt bà ấy, Lâm Kính Tâm vừa nhìn đã nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người
" Chị Kính Tâm "
Thiên Ý không biết xưng hô thế nào chỉ có thể cuối đầu chào một cách nghiêm túc.
Lâm Kính Tâm không để ý đến anh mà chỉ nhìn chằm chằm vào Thiên Ý
" Chúng ta đã từng gặp nhau rồi "
" Dạ phải, chỉ là lần trước không tiện vào trong chào hỏi.
Thất lễ rồi "
Bà ấy đặt tay lên đỉnh đầu của cô rồi vỗ nhẹ mấy cái
" Có muốn thắp hương cho bồ tát không? "
" Thưa có "
Hành động này của Lâm Kính Tâm làm cho Lưu Ngọc Lễ thật sự khó hiểu.
Bà ấy không để ý tới anh vậy mà lại quan tâm tới Thiên Ý như vậy
Đứng trước tượng bồ tát, Thiên Ý nhắm mắt khấn nguyện, cô có hai mong ước lớn nhất đời này.
Một là tìm lại em gái, hai là mong Lưu Ngọc Lễ có thể cả đời bình an.
Lưu Ngọc Lễ đứng cạnh Lâm Kính Tâm ở một góc xa xa trông Thiên Ý thắp hương, anh nhỏ giọng lên tiếng
" Chị Kính Tâm "
" Tôi biết cậu muốn nói gì, cô gái đó đã định là số mệnh của cậu, tôi