Trong khi tâm trạng của tất cả mọi người là sảng khoái, hưởng thụ thì Trương Thành lại đăm đăm một mình ngồi xem xét tình hình sức khỏe bệnh nhân của anh ở nhà an toàn, không còn hào hứng vui vẻ như trước kia, anh cảm thấy công việc của bản thân làm bây giờ hoàn toàn là vì trách nhiệm.
Nhất là lúc anh bắt gặp chiếc nhẫn trên ngón tay Thiên Ý, lòng Trương Thành liền nặng trĩu, anh có thể cảm nhận được một tương lai không mấy tươi đẹp đang đợi Thiên Ý ở phía trước, nó sẽ còn tàn khốc hơn những gì cô đã trải qua.
Gia Hạo khoanh hai tay trước ngực, mặt vênh váo
" Thiên Ý, lấy cho đội trưởng tôi lọ tương kia "
Lúc đấy Lưu Ngọc Lễ đang ở nơi khác nghe điện thoại nên không có mặt tại hiện trường…cả Khắc Huy và Thiên Ý đều lần lượt đổ dồn ánh mắt nhìn cậu ta chằm chằm
" Cô nhìn cái gì? Tôi đợi ngày này lâu lắm rồi, tôi phải bắt nạt cô mới được "
Vừa giơ ngón trỏ chỉ vào cô liền bị Thiên Ý bẻ đến sái tay, Gia Hạo gào thét trong đau đớn
" Muốn chỉ đạo tôi, cậu cố gắng nằm mơ thêm chục năm nữa biết đâu có cơ hội "
Xoa xoa ngón tay đau điếng, Gia Hạo hếch mũi
" Ở đây ngoài ông chủ với bác sĩ Trương ra thì tôi lớn nhất đấy nhé "
Khắc Huy sợ Gia Hạo sẽ bị quăng cho cá mập ăn thịt mất liền nhanh chóng ngăng cậu ta lại
" Mày có thôi đi không, ở đây mày không có tiếng nói đâu, tao lạy mày đừng có lên mặt ta đây nữa.
Bộ đui hay sao mà không nhìn thấy chiếc nhẫn to cỡ đó "
" Chiếc nhẫn, nhẫn gì? "
Thiên Ý khoanh hai tay trước ngực, bàn tay đeo nhẫn khẽ động đậy rất đắc chí.
Gia Hạo thì vẫn cứ lơ ngơ không để ý
" Chiếc nhẫn của người giữ vị trí quyền lực thứ 2 ở Đại Ưng, nhẫn bạc kìa…"
Gia Hạo trố mắt cố nhìn cho kĩ
" Ôi trời ơi, là thật này.
Lâu quá không thấy tưởng rằng ông chủ giấu luôn rồi.
Nói vậy…chúng ta vẫn bị dưới cơ cô ấy à? "
Vẻ đắc ý chuyển sang e dè, cười sượng.
Khắc Huy giải thích khe khẽ
" Mày còn không rõ, đội trưởng bây giờ là phu nhân của tổ chức Đại Ưng.
Biết đâu chừng quyền lực còn đứng đầu ấy chứ, còn không xem ông chủ cưng chiều cô ấy cỡ nào, nhẫn bạc cũng đem ra luôn rồi.
"
Cả hai tên chuyển sang cười hì hì, rồi tiến đến khoác vai điệu bộ anh em thân thiết ngày nào
" Tôi đùa, tôi đùa thôi.
Cô tuyệt đối đừng nghĩ là thật, đừng ném tôi xuống biển cho cá mập "
" Thiên Ý, sau này chúng tôi có chỗ dựa tốt như cô không sợ bị bắt nạt nữa…nhất là ông chủ, cô bảo anh ấy đừng hạch sách đám vệ sĩ bọn tôi nữa được không? "
Thiêm Ý cuối cùng cũng không nhịn được cười với hai ông tướng này, cô vỗ vai bọn họ
" Không muốn bị phạt thì làm tốt nhiệm vụ của mình đi, tôi không có ý định sử dụng quyền lực của thứ này đâu "
Bưng mấy xiên thịt nướng đến chỗ của Trương Thành, mỗi khi làm việc anh ta vẫn luôn tập trung cao độ như vậy
" Sao anh không nói gì hết vậy? Cũng không dùng bữa, bận sao? "
Trương Thành gấp chiếc máy tính bảng lại đặt lên bàn, nhận lấy 1 xiên thịt của Thiên Ý đưa mà vui vẻ dùng
" Đám người bên lão Phúc xảy ra tranh chấp với bên giao dịch, vừa chém nhau vừa nả đạn, ai nấy bị thương thừa sống thiếu chết.Tính khí bọn họ ai nấy đều nóng nảy, tôi lo không có mặt ở nhà an toàn chắc bọn họ sẽ làm loạn lên "
" Anh làm bác sĩ cho Đại Ưng cũng có tâm thật.
Bác sĩ vốn là cứu người nhưng cứu người của thế giới ngầm thì sẽ bị người đời chỉ trích.
Anh có từng nghĩ đến không? "
Trương Thành mỉm cười, anh quay mặt về phía biển nhìn mấy cơn sóng cứ liên tục dập dờn, trong đầu nhớ lại khoản thời gian trước kia khi anh và Lưu Ngọc Lễ còn là mấy tên nhóc lang bạt
" Tôi có lý tưởng của tôi, A Lễ có khát vọng của cậu ấy.
Nhưng thú thật tôi không đủ bản lĩnh như cậu ta, A Lễ không muốn nhắc nhưng tôi thì lại không thể quên được.
Có lẽ cô không biết tôi và cậu ấy lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện nhỉ? "
Thiên Ý ngỡ ngàng bởi thông tin vừa tiếp nhận được, cô chưa từng nghe nói và hầu như cũng không ai biết chuyện này…xuất thân của Lưu Ngọc Lễ luôn là một dấu chấm hỏi lớn.
Trương Thành phì cười rồi tiếp