Ngồi nói với nhau chưa được mấy câu điện thoại Thiên Ý lại lần nữa bị gọi đến, cô nhìn nhìn anh rồi ấn nút nhận, mở loa ngoài để Lưu Ngọc Lễ cũng nghe được cuộc trò chuyện
" Sao đấy Trương Thành? "
[ Lưu Ngọc Lễ tôi biết cậu có ở đó ]
Giọng điệu mang chút hấp tấp, với nộ khí đáng sợ, Lưu Ngọc Lễ thẳng người nhìn cô rồi ghé vào điện thoại
" Làm sao? "
[ Tên khốn nhà cậu dám bán đứng anh em, tôi còn thắc mắc tại sao Vũ Diệp San lại biết số điện thoại mình sau đó liền bị đám vệ sĩ của cậu bắt lên xe đưa đến Vân Phong.
Cậu có phải con người không? Hết lần này đến lần khác bán tôi cho người ta thế hả ]
Tay ôm Thiên Ý trong lòng, anh nhàn hạ trả lời
" Biết làm thế nào khi ai cũng thích cậu cơ chứ, chung quy cũng là vị lợi ích của tổ chức, với lại Vũ Diệp San cũng vì giúp Đại Ưng mà bị thương, xét về tình về lý cậu cũng nên đến đó thăm cô ấy.
Sao cậu còn sắt đá hơn tôi thế? "
[ Không phải…cậu…đâu phải cậu không biết Vũ Diệp San rất dính người, Vân Phong lại là địa bàn của nhà họ Vũ, tôi đến đó có vào không có ra.
]
" Ông giúp cậu tìm mối ngon cậu còn chê ỏng chê eo.
Mặc kệ cậu, chuyện của Vũ Diệp San cậu tự giải quyết lấy đừng làm phiền người bệnh như tôi.
"
Nói rồi liền tắt lấy điện thoại mà ném sang một bên, Dương Thiên Ý nằm trên giường tựa đầu vào lồ ng ngực anh hỏi nhỏ
" Chúng ta cứ mặc kệ Trương Thành như vậy sao? "
Anh đưa bàn tay nhè nhẹ vuốt v e gò má trơn nhẵn của Thiên Ý, thở dài một hơi
" Vũ Diệp San sẽ bảo vệ tốt cậu ấy.
"
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, Lưu Ngọc Lễ chợt nhớ lại ngày hôm đó Thiên Ý xuất hiện tại nhà hàng Kim Gia Vũ, cô cứ thế mà ngang nhiên đưa anh tránh khỏi đám cảnh sát.
Một lần rồi lại một lần vào lúc bản thân như bước một chân vào địa ngục thì Dương Thiên Ý sẽ kịp thời xuất hiện kéo lấy anh.
Khi cả thế giới dường như đều muốn dồn anh vào chỗ chết thì người đó vẫn luôn đứng ra bảo vệ anh.
Lưu Ngọc Lễ hạ thấp giọng
" Thiên ý, có thể kể cho anh về cuộc sống trước đây của em không? "
Cô nhìn anh không chớp mắt, sau đó lại nhàn nhạt nhớ lại
" Trước đây em không có bạn bè, có thể do sức khỏe tốt nên mọi ngày vẫn là cùng với ba ra biển kéo lưới.
Còn em gái thì khéo nói hơn nên chịu trách nhiệm mang cá ra chợ làng.
Lúc học đại học thì phải xa nhà, mỗi tháng về một lần, ngoài giờ học ở trường ra thì em còn 2 công việc bán thời gian, tối thì trở về kí túc xá.
Bạn cùng phòng ghét em lắm, bọn họ thường hay lén mắng em lập dị, khác thường.
Sau đó…"
Nói tới đây Thiên Ý liền ngắt quãng 1 đoạn
" Sau khi học đại học 1 năm, trong nhà xảy ra chuyện, em đến Đại Ưng được huấn luyện trở thành vệ sĩ rồi làm việc cho anh.
Chuyện sau đó anh rõ nhất rồi "
Lưu Ngọc Lễ cúi đầu, lại đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt cô im lặng hết một lúc lâu mới hồi tưởng mà kể lại
" Anh nhớ đêm hôm đó mưa rất lớn, cả người em ướt đẫm ngồi dưới mái che nhà kho cũ trong con hẻm mà gặm nhấm khúc bánh mì.
Còn một mình đánh nhau với đám côn đồ dám tranh thức ăn của mình, trùng hợp lúc đó đội vệ sĩ lại đang thiếu người, anh cảm thấy em thật sự rất có tố chất.
"
Cô lắc đầu phì cười
" Tố chất gì chứ, lúc đó em phẫn uất đến mức muốn chết đi cho xong, xui cho bọn họ lại xuất hiện đúng lúc giúp em trút giận.
"
Trùng hợp thật, Lưu Ngọc Lễ khi sinh ra đã không có gì cả còn Dương Thiên Ý chỉ trong một hôm liền mất đi tất cả.
Với anh và cô sự xuất hiện của đối phương chính là niềm an ủi lớn lao trong quãng đời không được trọn vẹn, chỉ hy vọng bản thân có thể bù đắp những khuyết thiếu của người kia.
" Đúng rồi Thiên Ý, em nói nhà làm ngư dân nhưng theo anh nhớ thôn Đại Mộc hình như không có biển.
"
Khóe môi Thiên Ý mang ý cười
" Ai bảo nhà em ở thôn Đại Mộc chứ, thôn Đại Mộc chỉ là em lang bạt nhiều ngày vô tình đi đến đó rồi gặp được anh thôi.
Nhà em ở làng biển Tam Quang "
Đôi tay muốn vén lấy tóc mái của cô bỗng dừng lại ở không trung, ánh mắt anh bỗng trở nên khác thường, suy nghĩ rối loạn
Anh thì thầm lẩm bẩm
" Làng biển Tam Quang "
" Cũng lâu rồi em không có trở về,