Đoạn đường trở về nhà vốn dĩ rất xa, cô lái xe cả một đêm dài đằng đẵng nhưng một chút mệt mỏi cũng không có, là do đã quá quen với việc này hay là do còn có thứ khác khiến cô lo ngại hơn Thiên Ý cũng không rõ.
Cô chỉ thấy rất nhanh bản thân đã trở lại nơi ở quen thuộc, nơi cô cùng A Lễ bắt đầu câu chuyện tình yêu của hai người.
Thiên Ý thẫn thờ bước xuống xe chỉ thấy thím Trần đang trông ngóng ở cửa vội vội vàng vàng tiến đến kéo tay cô sắc mặt vô cùng khó coi
" Phu nhân cô về rồi thật tốt quá, mau theo tôi vào trong "
Thiên Ý tỏ ra bình tĩnh nhìn người phụ nữ đứng tuổi trước mặt
" Đã xảy ra chuyện gì? "
Cô đảo mắt mới để ý thấy chiếc xe mà Lưu Ngọc Lễ dùng để đi hôm trước hôm nay lại xuất hiện ở trong sân
[ Anh ấy đã về rồi sao? ]
Thím Trần vừa kéo cô vừa giải thích
" Mau phu nhân, cô vào trong ăn sáng với ông chủ đi, ông chủ ngồi nhìn bàn ăn hơn 2 tiếng rồi nói là phải đợi cô về mới dùng bữa, Lâm Vũ nói cả đoạn đường trở về ông chủ một chút bỏ bụng cũng không có này là muốn mạng mà "
Thiên Ý không rõ Lưu Ngọc Lễ vì sao lại đột ngột quay về nhưng cô có thể chắc chắn có việc gì đó đã xảy ra, cô hiểu rõ tầm quan trọng của chuyến đi này vì anh đã nói đến trước đó người phải hợp tác là ai vậy nên hiện tại Lưu Ngọc Lễ xuất hiện tại đây càng làm cô thấy bất an lo lắng.
Vốn dĩ muốn bình tâm lại ít hôm sẽ cùng anh nói chuyện rõ ràng nhưng bây giờ trong lòng nặng trĩu miệng lại không thể nói nên lời.
Thiên Ý hời hợt đáp lại thím Trần
" Để tôi vào xem thế nào "
Lê bước vào phòng bếp cô bắt gặp anh ngồi ở bàn ăn, chiếc áo dạ trên người vẫn chưa cởi, mắt nhìn chăm chú vào một điểm không dao động.
Thiên Ý nhớ ra người đàn ông này là người cô dùng cả tính mạng để yêu để bảo vệ, lại nhớ tới cảnh Hạnh Ái khóc lóc nức nở chắc nịch khẳng định anh là người hủy hoại cuộc sống của hai chị em.
Bước chân cô nhũn ra vô thức lùi về sau mấy bước.
Tiếng động phát ra, anh ngước mắt lên nhìn người trước mặt, mắt cô đã ửng đỏ lên một mảng nếu tinh ý liền có thể phát hiện Thiên Ý vừa mới khóc, lòng anh nhói lên một hồi, nghe tiếng khóc của cô qua thiết bị theo dõi đã khiến tim gan của anh bị cấu xé nay chứng kiến người thật đứng đó càng làm cho anh đau đớn giống như lăng trì.
Anh nở nụ cười nhợt nhạt không có sức sống
" Nào, ngồi xuống ăn cơm với anh "
Bàn ăn nguội lạnh chẳng tài nào nuốt nổi cả hai lại chẳng nhận ra bất thường, Thiên Ý cố trụ cho bản thân không gục ngã cô bước đến kéo ghế ngồi đối diện anh, trong đầu muốn hỏi ngọn ngành mọi thứ nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn lãng tránh
" Anh vì sao trở về sớm như vậy? "
Lưu Ngọc Lễ có hơi bất ngờ, anh đang chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đợi cô chất vấn để đưa anh đi tử hình vậy