Lạc Thần Tái Sinh

Dương oai cho đất nước! (1)


trước sau

Mọi người tách sang hai bên để lại lối đi ở giữa. Lâm Nhược chậm rãi bước tới, giống như bước trên ánh trăng sáng mà đi vậy! Nét mặt cô điềm tĩnh, lông mày nhướng lên, ánh mắt ngạo nghễ, mỗi bước đi đều như bước trên nhịp thở của mọi người.

Đám phóng viên đứng đây đều ngẩn người siết chặt nắm tay, khó có thể ức chế được cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực. Có thứ gì đó đang điên cuồng gào thét, như muốn xé toang lồng ngực mà ra.

Tạ Lâm bình tĩnh đẩy kính mắt: “Lâm Tiểu Nhược, giỏi lắm.”

Mặc tiểu ngốc cầm túi bánh bao gật gật đầu đồng ý.

Lâu Kiều liếc nhìn Tạ Lâm và Mặc tiểu ngốc một cái, anh ta luôn cảm thấy hai người này quá khoan dung với Lâm Nhược, tuy rằng chính anh ta cũng cảm thấy mấy lời Lâm Nhược vừa nói thực sự quá đã.

Pierre đương nhiên không biết Lâm Nhược, đôi mắt màu lam đậm hơi nheo lại: “Cô là ai?”

“Hả? Ông nói gì? Tôi nghe không rõ!” Lâm Nhược cười tít mắt, cố tình to giọng nói: “Ông học tiếng Trung không giỏi à? Cũng không sao, ông có thể nói tiếng Anh cũng được! Mà nếu tiếng Anh của ông không giỏi lắm, thì có thể nói tiếng Pháp, tiếng Ả Rập, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Hàn, tiếng Nhật, chúng tôi cũng không có vấn đề gì!”

Trả đòn quá đẹp!

Trên mặt đám phóng viên đều nở nụ cười! Học tiếng Trung còn chưa tốt lại dám đến nhạo bang văn hóa Trung Quốc. Ông coi nền văn hóa 5000 năm của Thiên triều chúng tôi là trò đùa sao?!

“Tiếng Trung của tôi rất giỏi!” Pierre cố gắng nói chậm lại. Tiếng Trung của ông ta quả thực không tệ, có thể nghe hiểu phần lớn mọi người nói chuyện với nhau, chính ông ta cũng có thể tham gia đối thoại một chút.

Trước kia mọi người đều khen tiếng Trung của ông ta giỏi, không ngờ cô gái phương Đông xinh đẹp này vừa gặp mặt đã nói nghe không hiểu ông ta nói gì, khinh người quá đáng!

“Thật sao?” Lâm Nhược nhướng mày, “Vậy ông có thể hiểu câu này không? Mùa đông nên mặc bao nhiêu thì mặc bằng đó, mùa hè nên mặc bao nhiêu thì mặc bằng đó!”

“Mùa đông mặc bao nhiêu mặc bao nhiêu? Mùa hè mặc bao nhiêu mặc bao nhiêu?” Pierre từ từ lặp lại một lần, “Không phải là ý giống nhau sao?”

(Để mọi người dễ hiểu hơn nên tớ dịch nghĩa luôn chứ không để tiếng Hán rồi mất công giải thích. Mọi người có thể hiểu là câu của Lâm Nhược là theo nghĩa chuẩn của TQ, còn câu Pierre nhắc lại là nghe qua tai ông ấy, ông ấy không hiểu thì nó thành như thế nhé. Bên dưới cũng sẽ như vậy — Mẹ Cherry)

“Đương nhiên là không giống nhau.” Lâm Nhược mỉm cười, “Chẳng lẽ mùa đông và mùa hè ông đều mặc giống nhau sao?”

Mùa đông với mùa hè đương nhiên phải mặc khác chứ. Pierre cũng nhíu mày nhưng vẫn không thể nào hiểu được rốt cuộc ý nghĩa của câu đó là gì.

“Câu vừa rồi cũng hơi khó, tôi nói câu đơn giản hơn vậy.” Nói xong, Lâm Nhược lại so sánh với mọi người phía sau, “Người xưa có câu, người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo lường.”

Pierre gật đầu, câu này ông ta có nghe qua rồi.

Lâm Nhược lại quay sang so sánh với mấy người bên Pierre, nói tiếp: “Nhưng lại có câu rằng, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân! Ông Pierre, ông có hiểu được không?”

Nếu tách ra thì Pierre miễn cưỡng cũng có thể hiểu sơ sơ ý nghĩa của nó, nhưng nếu đặt hai câu cạnh nhau, thì ông ta lại hoàn toàn rối loạn. Chẳng phải hai câu mâu thuẫn với nhau sao?”

“Ha ha, ha ha ha ha!” Những người xung quanh đều không kìm được cười ầm lên.

Ông đạo diễn ngoại quốc kia vẫn còn đang rối rắm không biết rốt cuộc cô ấy có ý gì, hoàn toàn không biết rằng Lâm Nhược so sánh những người bên họ là người có nội hàm ‘không thể chỉ nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường’, với bọn họ là dạng chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, ‘người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân’.

Bởi thế mới nói, tiếng quốc ngữ vô cùng uyên thâm, mấy người nước ngoài các người chẳng qua chỉ nhìn thấy một góc núi băng mà thôi! Ngay cả phiên dịch bên cạnh cũng không kìm được, khẽ nhếch khóe môi.

Lần này đến lượt Pierre, Edgar và Lilith lạnh mặt.

Pierre nói: “Today we compete movies!” (Hôm nay chúng ta đấu về phim ảnh.)

“Ok!” Lâm Nhược mỉm cười, nói: “Can you tell me what is movie?” (Vậy ông có thể nói cho tôi biết phim ảnh là gì không?) Tiếng Anh của Lâm Nhược vô cùng trôi chảy, hơn nữa, cách phát âm tiếng Anh của cô còn mang theo ngữ điệu của quý tộc Anh, rất dễ nghe.

“I think, movie is our soul!” (Tôi cho rằng phim ảnh là linh hồn của chúng tôi!) Pierre đáp.

“Xạo ke!” Lâm Nhược bĩu môi.

Pierre không hiểu: “Cháo, kê?”

“Phụt!” Xung quanh lại vang lên những tiếng phì cười không kìm nén được.

“Ok! You said movie is your soul, so can you open your soul to watch?” (Ông nói phim ảnh là linh hồn của các ông, vậy ông có thể mở linh hồn của mình ra cho mọi người xem không?) Khóe môi Lâm Nhược hơi cong lên, “Ông không ngại cho mọi người xem, nhưng chúng tôi lại ngại ô nhiễm mắt.”

“What did she say?” (Câu sau cô ấy nói gì vậy?) Pierre quay đầu sang hỏi phiên dịch.

Phiên dịch đang định dịch lại nguyên bản cho Pierre nghe, chợt cảm giác sau gáy lạnh buốt. Anh ta lén liếc mắt nhìn Lâm Nhược đang tươi cười kia, lại thấy trong mắt cô nhưng tóe ra những thanh đao lạnh băng như muốn cắt đứt cổ anh ta vậy.

Phiên dịch đành nói với Pierre: “She said that your opinion is very good, very good!” (Cô ấy nói là quan điểm của ông thật sự rất tuyệt, rất tuyệt!)

Rốt cuộc Pierre cũng nở nụ cười, giơ ngón tay cái với Lâm Nhược: “Cô cũng rất tuyệt!”

Đây được coi là câu khen thưởng cao nhất của Pierre từ hôm qua tới giờ! Có điều, sau khi ông ta bị Lâm Nhược mắng xong lại còn khen ngợi hành vi của Lâm Nhược, khiến những người đang đứng đây cũng thầm vui sướng trong lòng.

Pierre cũng không hiểu mọi người đang cười cái gì, lại nói tiếp: “I can’t open my soul, but I will use all of my enthusiasm and energy to do the best movie!” (Tôi không thể mở linh hồn của mình ra, nhưng tôi sẽ dùng toàn bộ nhiệt tình và năng lượng của mình để làm ra một bộ phim tuyệt vời nhất!)

“No, nothing is the best in this world!” (Không, trên đời này không có gì là tốt nhất cả!) Lâm Nhược cười, bước lên đài thi đấu, “If you don’t believe, let’s see!” (Nếu ông không tin, thì cứ thử chờ xem!)

“Được!” Pierre cũng ghé vào tai phiên dịch nói một hồi.

Phiên dịch quay sang nói cho mọi người nghe: “Ông Pierre nói, để công bằng, hai bên đều tự lựa chọn một số bộ phim, sau đó gộp lại, chọn ra bộ phim cuối cùng để thi đấu!”

Mọi người đều gật đầu, làm thế này quả thật cũng công bằng hơn một chút. Vừa rồi bọn họ thầm nghi ngờ liệu có phải Edgar và Lilith đã quá quen thuộc với bộ phim mà Pierre đưa ra hay không, nếu bây giờ mỗi bên đưa ra một nửa thì cơ hội cũng lớn hơn
một chút.

Trần An nhìn về phía Lâm Nhược, thật ra ông không quá đồng ý với việc đôi bên cùng chọn phim. Làm như vậy căn bản không thể xóa bỏ đi sự nhục nhã mà họ phải chịu trước đó, hơn nữa, nếu như bên Pierre thua, cũng có thể tìm được lý do để bao biện cho mình, dù thế nào nền điện ảnh nước nhà cũng ở thế hạ phong.

Lâm Nhược hiểu rõ điều đó, đứng trên đài thi đấu cười nói: “Không cần phải phiền như vậy, cứ thoải mái đi!”

An tẩu khí phách thật!

Tuy không biết kết quả thi đấu cuối cùng sẽ thế nào, nhưng đã bắt đầu có phóng viên nâng máy lên chụp Lâm Nhược trên đài thi đấu.

Pierre nhỏ giọng dặn dò Edgar và Lilith mấy câu sau đó mới để họ quay lại đài thi đấu lần nữa.

Lâm Nhược mỉm cười khẽ gật đầu với Ngự thiên vương ở dưới đài. Kiếp trước khi cô vừa bước chân vào nghề thì Ngự thiên vương đã rất nổi tiếng trong giới điện ảnh rồi. Đối với ông ta, Lâm Nhược cũng vô cùng tôn trọng.

Nhìn Lâm Nhược trên đài, Quan Vũ Tình hận đến nghiến răng nghiến lợi, vì sao lần nào cũng là Lâm Nhược giễu võ giương oai?! Hơn nữa, dường như chỉ cần có Lâm Nhược xuất hiện, thì cô ta đều trở nên cực kỳ xui xẻo vậy!

Lần thử vai hôm đó, rồi cả hôm nay nữa!

Edgar và Lilith bước lên đài, ngạo mạn nhìn Lâm Nhược, thậm chí còn không thèm chào hỏi câu nào.

Lâm Nhược nhún vai không bận tâm.

Edgar hỏi: “Bao giờ thì bắt đầu?” Tiếng Trung của anh ta thật ra còn tốt hơn Pierre một chút.

“Tôi không có vấn đề gì, lúc nào cũng được!” Lâm Nhược rất thoải mái, nếu nói rằng cô đến đây là để lên đài thi đấu, chi bằng nói cô đến đây tắm nắng bằng ánh đèn thì đúng hơn! Quan trọng nhất là, trong ánh mắt của cô cũng hoàn toàn không hề có vẻ khinh miệt hay kiêu ngạo nào!

Cô cứ tự tin đứng ở đó, như muốn nói cho họ biết, muốn ra đề thế nào cũng được!!! Sự mạnh mẽ hoàn toàn tự nhiên mà có.

Các phóng viên bên dưới đều hướng máy ảnh về phía Lâm Nhược chụp lia lịa. An tẩu, tiếp tục mạnh mẽ, ngông cuồng như thế nhé!!!

Edgar khẽ nhíu mày, trực giác nói cho anh ta rằng, cô gái Phương Đông có vẻ rất uể oải này chắc chắn không đơn giản!

Lilith đứng bên cạnh hơi bất mãn vì Edgar cứ nhìn chằm chằm Lâm Nhược, cô ta khẽ gật đầu với nhân viên bên dưới đài một cái, ra hiệu cho họ có thể bật đoạn phim được rồi.

Màn hình 3D treo trên không trung sáng lên. Vì phía Trung Quốc chỉ có một nữ diễn viên là Lâm Nhược đứng trên đài, nên nhân viên chỉ bật hai màn hình màu đỏ.

“Phiền anh bật cả lên giúp.” Lâm Nhược nói với nhân viên phụ trách phát phim.

“Hả? À, vâng.” Nhân viên lập tức làm theo.

Edgar và Lilith đều sửng sốt, những người bên dưới đài thi đấu cũng ngẩn người.

Chẳng lẽ Lâm Nhược định khiêu chiến cả hai vai cùng một lúc sao? Trong thời gian ngắn ngủi đó, thực sự có thể lý giải và diễn dịch chính xác được sao? Hơn nữa, một trong hai vai đó còn là vai nam!!!

Chỉ có sắc mặt Trần An là tương đối bình tĩnh, ông tin rằng nếu Lâm Nhược có thể diễn được Cảnh Vũ của Tận Thế, thì chắc chắn cũng có thể lột tả và khống chế tốt các vai nam khác. Dù cô bị giới hạn ở ngoại hình nhưng diễn xuất của cô tuyệt đối không có vấn đề gì!

Lâu Kiều cũng khẽ nhíu mày một cái, nói: “Có phải Lâm Nhược đùa hơi quá không?”

“Anh im đi!” Tạ Lâm lườm anh ta một cái, “Tuy nhìn tiểu Nhược có vẻ uể oải không đáng tin, nhưng anh đã bao giờ thấy cô ấy làm việc gì mà không nắm chắc chưa?”

“Thôi được!” Lâu Kiều nhường nhịn, ai bảo anh ta lại phát hiện ra mình thích Tạ Lâm chứ. Bây giờ bảo anh ta nói nặng lời một chút với Tạ Lâm, anh ta còn không nỡ, thì làm sao độc mồm độc miệng như trước kia được nữa, “Quả thực, diễn xuất của Lâm Nhược rất đáng tín nhiệm!”

“Chuyện đó còn cần phải nói à!” Tạ Lâm kiêu ngạo hất cằm lên.

Lâu Kiều lại cảm thấy chua chua trong lòng. Đến bao giờ Tạ Lâm mới có thể có vẻ mặt đó khi nhắc đến anh ta chứ? Anh ta cũng phát ghen lên rồi đây!

Mặc Lâm cầm túi bánh bao to trong tay, cúi xuống nhìn bánh bao, rồi lại nhìn Lâm Nhược trên đài. Chủ nhân đừng có chơi nữa, chúng ta về ăn bánh bao đi! Đói quá!

Nhìn vẻ mặt thật thà của Mặc Lâm lúc này đầy vẻ rối rắm, Đại Binh đứng bên cạnh cũng nhỏ giọng hỏi đầy thân thiện: “Sao thế?”

“Đói.” Mặc Lâm chăm chú suy nghĩ, rồi ngẩng đầu nhìn Đại Binh, kiến nghị: “Tôi bắt Lâm Nhược đi được không?”

Không phải Mặc tiểu ngốc là vệ sỹ do cô Lâm Nhược mời về hay sao? Đại Binh chợt nhìn Mặc Lâm đầy vẻ phòng bị: “Anh bắt Lâm Nhược đi làm gì?”

“Ăn bánh bao.” Mặc tiểu ngốc giơ túi bánh bao trong tay lên, nghiêm túc nói. Từ sáng đến giờ anh ta còn chưa kịp ăn gì, thật sự rất đói!!!

Đại Binh bó tay: “Hiện giờ Lâm Nhược đang làm việc, nếu anh bắt cô ấy đi chỉ vì để ăn bánh bao, chắc chắn cô ấy sẽ tức giận!”

Ăn bánh bao là chuyện lớn mà! Mặc tiểu ngốc hơi mất hứng nhìn về phía Lâm Nhược, chủ nhân lúc nào cũng tùy hứng như thế, anh ta có nên nghiêm túc suy nghĩ đến việc đình công không?!

20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện