Dịch: Mẹ Cherry
***
Dưới bóng cây, Alina đội mũ đeo khẩu trang bước ra.
“Lâm Nhược, tao không ngờ mày lại độc ác như vậy!” Ánh mắt Alina tràn ngập sự thù hận và căm tức đến cùng cực.
“À, tiếc quá nhỉ.” Lâm Nhược nhún vai vô tội, “Có điều, thật đáng tiếc, trên thế gian này thứ duy nhất không mua được chính là thuốc hối hận!”
“Hừ, mày nghĩ rằng khiến tao sống khổ sở thì tao sẽ để cho mày sống yên lành sao?” Nói rồi Alina lấy máy ảnh trong túi ra, ánh mắt tàn độc, “Không biết nếu ngày mai trên các trang bìa báo đều đăng ảnh, clip Lạc thần bị lưu manh cưỡng hiếp tập thể, thì liệu có làm cả giới showbiz nổ tung không nhỉ?”
“Alina, cô còn trẻ mà sao bẩn thỉu thế!” Tạ Lâm nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng chưa từng có. Cô thực sự không thể tưởng tượng được, một cô gái trẻ chưa quá 20 tuổi, sao lại luôn tính toán mấy chuyện nham hiểm bỉ ổi như thế chứ? Rốt cuộc cô ta được giáo dục như thế nào?!
“Bẩn thỉu à?! Thế này mà gọi là bẩn thỉu à?! Ha ha ha!” Alina che miệng ngửa đầu cười to. Trên con đường hoang vắng nửa đêm không một bóng người này, tiếng cười của cô ta vang đi rất xa.
“Đối với chúng mày, chuyện này được gọi là bẩn thỉu sao? Vậy nếu như nhìn mẹ ruột của mình bị cưỡng hiếp tập thể, có lẽ chúng mày sẽ nôn ngay tại chỗ ấy nhỉ?” Alina ngừng cười, nói: “Hiếp xong còn phải liếm, có phải càng bẩn thỉu hơn không? Từ bé đã bị đủ loại đàn ông nhấm nháp, chúng mày thử nói xem, có phải là bẩn thỉu đến muốn chết luôn không? Vậy nếu ngay cả bố ruột còn không buông tha cho mày thì sao?! Ha ha ha, lũ tiểu thư vừa ra đời đã được nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay như chúng mày làm sao hiểu được. Một đứa con gái không có gì cả, nó chỉ muốn được sống một cách sung sướng nhất, nó muốn sống như một con người thì cần phải nỗ lực đến mức nào! Còn mày…” Alina chỉ tay về phía Lâm Nhược, “Mày, thậm chí còn không thèm chớp mắt đã hủy hoại toàn bộ sự nỗ lực của tao trong những năm qua! Chẳng lẽ mày cho rằng tao không nên trả thù mày sao? Còn mày nữa, Tạ Lâm, có phải ở công ty, hai đứa chúng mày đều rất coi thường tao không? Có phải đều cảm thấy tao là một con đĩ sống dựa vào việc bán rẻ thân thể không?”
Tạ Lâm thực sự không nghe nổi nữa, lạnh lùng nói: “Alina, sao suy nghĩ của cô vặn vẹo thế, bị thần kinh à?! Dù là ai, chỉ cần là cuộc sống thì cũng đều có những hoàn cảnh phiền phức khác nhau. Cô có cách sống của cô, là sự lựa chọn của cô! Tuy quan điểm của chúng ta không giống nhau, nhưng chúng tôi chưa bao giờ coi thường cô cả! Vì chính bản thân cô tự chế giễu và khinh bỉ mình, nên nhìn bất cứ ai cũng cảm thấy họ đang giễu cợt khinh bỉ cô thôi!”
Sự hèn mọn của Alina ngấm vào tận xương cốt, nên khi nhìn thấy Lâm Nhược cao cao tại thượng, ung dung nhã nhặn, cô ta mới cảm thấy dù chỉ một nụ cười của cô cũng đều là đang giễu cợt cô ta. Trong lòng có bóng ma, nhìn đâu cũng thấy ma! Cuộc đời của Alina rất đáng thương, thậm chí là vô cùng đáng buồn, nhưng chính cô ta tự chìm đắm trong đó rồi ôm u uất trong lòng, mới trở thành đáng trách!
“Chẳng lẽ chúng mày không có à?! Chúng mày dám nói chúng mày không coi thường tao sao?” Alina cười khẩy.
Tạ Lâm còn muốn mắng tiếp, Lâm Nhược vỗ vai cô, nói với Alina: “Cô tự đánh giá mình cao quá. Sao tôi phải để ý đến một người qua đường như cô chứ? Nếu đã không để mắt, thì cô tốt hay xấu có liên quan gì đến tôi?” Câu nói của Lâm Nhược như một cái bạt tai tát mạnh vào mặt Alina.
Alina ngớ người, sau đó cười ầm lên không kìm chế được: “Ha ha ha, mày coi thường tao, không sao cả, Lâm Nhược ạ, đêm nay mày sẽ giống tao thôi!”
“Giống cô à?” Lâm Nhược nhướng mắt nhìn Alina, “Chưa nói đến chuyện bốn người kia căn bản không làm gì được tôi. Mà dù họ có làm gì được tôi như cô mong muốn, thì tôi vĩnh viễn cũng sẽ không giống cô! Cô nên nhớ cho kỹ rằng, từ lúc sinh ra, tôi đã cao quý hơn cô! Không phải ở địa vị, mà ở nội tâm! Thế nên, chúng ta vĩnh viễn không giống nhau được!”
“A!” Cả đời Alina đều để tâm đến ánh mắt của người khác về mình, nên cô ta ra sức nâng cao địa vị bản thân. Khi cô ta cảm thấy mình đã hơn người khác, thì đột nhiên Lâm Nhược lại xuất hiện trước mặt cô ta, dùng phong thái tao nhã không gì sánh được. Dù Lâm Nhược có làm gì hay không, thì chỉ riêng khí chất của Lâm Nhược cũng đã kích thích sợi dây thần kinh mẫn cảm nhất của Alina rồi.
Cho nên, cô tag hen tị với Lâm Nhược, oán hận Lâm Nhược, trong lòng luôn không thể kìm chế được điên cuồng tìm cách hủy diệt Lâm Nhược.
Có lẽ cô ta vốn đã điên rồi!
Alina gào ầm lên: “Lâm Nhược! Mày im đi! Mày im đi! Bốn người chúng mày còn ngây ra đó làm gì, lôi nó đi cho tao! Lôi đi!”
Tạ Lâm che trước mặt Lâm Nhược, lông mày nhíu chặt lại, “Cô ta điên rồi à?”
“Không điên thì cũng sắp.” Lâm Nhược cười lạnh. Đúng như Tạ Lâm nói, họ chưa từng coi thường Alina, một người xa lạ, muốn sống thế nào là quyền tự do của họ, nhưng cô ta tuyệt đối không nên năm lần bảy lượt gây sự như thế.
Bốn gã côn đồ nhận tiền để làm việc xấu, hơn nữa, quả thật dung mạo của Lâm Nhược cũng vô cùng hấp dẫn họ! Từ trước đến giờ họ chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.
“Người đẹp, bọn anh chỉ nhận tiền của người ta để làm việc thôi! Nếu em không phản kháng mà phối hợp với bọn anh, bọn anh cam đoan không làm em bị thương!” Một gã côn đồ nói.
“Cái gì mà không làm nó bị thương?! Tao dùng tiền thuê chúng mày là để chúng mày hành hạ nó thảm thương hết mức có thể!” Alina bất mãn ném chiếc túi trong tay mình về phía gã côn đồ vừa lên tiếng.
“Câm mẹ mày mồm vào!” Gã côn đồ tức tối đạp lên chiếc túi, “Mẹ nhà mày, mày nghĩ mày là ai? Dám to tiếng với bố mày à! Cái thứ thối nát bị bố đạp từ bé đến giờ, còn tưởng làm ngôi sao thì ngon à?! Cút sang một bên!”
“Mày!!!” Alina giận run người! Vì sao ngay cả lúc thế này, mà đến đám côn đồ cũng vẫn khách khí lịch sự với Lâm Nhược? Vì sao? Là vì thân thể của Lâm Nhược sạch sẽ hơn cô ta sao?
Lâm Nhược lắc đầu, Alina thực sự rất đáng buồn, xử lý cô ta cũng chẳng khiến Lâm Nhược cảm thấy có chút thành tựu nào cả.
“Qua hẻm bên kia.” Lâm Nhược hất cằm ra hiệu về hướng hẻm nhỏ tối đen cách đó không xa.
“Vào hẻm làm gì?” Alina đề phòng theo bản năng.
“Không phải cô muốn để họ xử lý tôi à? Giữa đường thế này, dù là nửa đêm cũng chưa chắc sẽ không có người qua lại!” Lâm Nhược nói rồi đi trước về phía con hẻm bên kia.
Tạ Lâm bám sát theo Lâm Nhược, cánh tay luôn giang rộng ra che chở cho cô.
“Ha ha, cô em cũng biết điều đấy.” Bốn gã côn đồ đều cười bỉ ổi, đi theo cô vào con hẻm kia.
Alina thoáng do dự, không biết vì sao, trong lòng cô ta luôn cảm thấy sợ hại Lâm Nhược! Bước chân thoáng chần chừ không dám bước vào con hẻm kia.
“Ôi! Mẹ kiếp, đúng là quá sung sướng!” Trong chốc lát, tiếng nói thô bỉ của gã côn đồ liền vang lên từ con hẻm kia.
Hai mắt Alina rực sáng, bọn họ thành công rồi à!! Không do dự nữa, Alina cầm máy ảnh đi nhanh vào con hẻm, nhất định phải quay được cảnh ô uế của Lâm Nhược để tung lên mạng! Để cho đám fan cuồng của Lâm Nhược kia nhìn xem, nữ thần của chúng nó phóng đãng như thế nào dưới thân đàn ông!
Alina hưng phấn đến mức bàn tay cầm máy ảnh còn run lên.
Lâm Nhược từ trong bóng tối lách ra đạp một cú ngang eo Alina khiến cô ta ngã sấp xuống đất!
“Cạch!” Chiếc máy ảnh trong tay rơi xuống, Alina trợn trừng mắt quay lại nhìn về phía sau lưng.
Lâm Nhược đang đứng từ trên cao nhìn xuống cô ta, làm gì có cảnh bị đám côn đồ hãm hiếp?!
Alina biết mình bị lừa, lại quay đầu nhìn, lúc này cả bốn gã côn đồ đều bị bẻ quặt như bánh quẩy dưới đất, toàn thân trần truồng bị người ta dùng quần áo trói chặt vào một chỗ.
“Lâm Nhược!” Alina sợ hãi, bật người ngồi dậy lùi vội về phía sau, muốn cách Lâm Nhược xa xa một chút.
Lâm Nhược chậm rãi bước tới, lại nhấc chân lên đá mạnh một cú vào ngực Alina: “Cú đá này, tao đá thay cho Âm Âm nhà tao! Người phụ nữ đến hắt acid kia cũng là do mày tìm tới phải không!”
“Không! Không phải tao!” Alina lập tức lắc đầu phủ nhận.
“Có phải hay không, thì mày đến cục cảnh sát mà đối chứng với bà ta! Chắc chắn bà ta sẽ rất vui khi gặp mày ở đó nhỉ, Tiểu Hoa!”
Giọng nói của Lâm Nhược lạnh lùng khiến toàn thân Alina run lên.
Lâm Nhược đạp tiếp một cú vào bụng Alina không chút nương tay: “Cú này, là tao đạp thay cho người đàn bà kia! Bà ta chắc hẳn là mẹ mày phải không? Mày lại dám lợi dụng bà ta bị thần kinh để nhờ bà ta làm việc phạm pháp giúp mày! Đáng đánh!”
Nhìn Lâm Nhược thế này, Alina vô cùng sợ hãi, hai tay cào xuống đất, ra sức bò tránh ra! Lâm Nhược là quỷ dữ, phải tránh xa ra, tránh xa ra!
“Bốp!” Lâm Nhược đạp vào đùi Alina, “Cú này mới là tao tặng cho mày! Ngu ngốc, u uất, nhát gan, người như mày, thật ra căn bản không đáng để tao tốn một chút tâm tư nào mà đối phó!”
Lâm Nhược thu chân lại nói với Tạ Lâm bên cạnh: “A Lâm, báo cảnh sát đi!”
“Đợi chút!” Tạ Lâm bước mấy bước đến bên Alina, tung chân đá một cú, “Chẳng có lý do gì cả, chỉ