Đại Bảo và Mặc Lâm nghe thấy tiếng gọi dừng bước quay đầy thấy một người đàn ông râu quai nón đuổi theo đang thở hồng hộc
"Xin đợi một lát" râu quai nón chống đầu gối thở gấp
Đại Bảo và Mặc Lâm nhìn gã rồi cùng quay người tiếp tục đi về nhà
"oh?" râu quai nón nghi hoặc chớp mắt vài cái "Làm ơn đợi một chút! Cậu bé, chú có thể nói chuyện với cháu không?"
Đại Bảo ngẩng đầu nhìn râu quai nón đang chặn đường, nhíu mày nói "Cháu không nói chuyện với đàn ông cao hơn mình"
Một người đàn ông trưởng thành cao 1m9, đúng là cao hơn một đứa bé nhưng không lẽ bắt gã cắt chân đi à?
Râu quai nói quyết đoán ngồi xuống đất "Bây giờ chú bằng cháu rồi nhé"
"Vâng" Đại Bảo gật đầu, rồi cùng Mặc Lâm vòng qua người đàn ông đang ngồi dưới đất, bình tĩnh thẳng lưng mà... đi.
Râu quai nón há miệng, gã bị người ta chọc ghẹo à? Hay là ảo giác?
Lâm Nhược ngồi trên sàn xem kịch bản, kim đã cảm thấy được mùi của Đại Bảo. Vui mừng sủa vàng tiếng lao xuống lầu
"Gâu..." con chó to lớn lo mình quá nhiệt tình sẽ làm cậu chủ té thế nên Kim chạy đến trước mặt Đại Bảo rồi thắng gấp lại, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào người cậu chủ
Đại Bảo vo vo đầu kim "Lúc mình không có ở đây không có gã đàn ông nào đến chứ?"
"Gâu" tuyệt đối không có, tôi vẫn canh giữ bên cạnh bà chủ, ai cũng đừng hòng đến gần! Kim tiếp tục cọ cọ, muốn thưởng muốn cưng nựng
Lâm Nhược đẩy cửa sổ lầu hai nhô đầu ra "Sao về nhanh vậy?"
"Nhiệm vụ hoàn thành rồi ạ" Đại Bảo vừa chơi đùa cùng kim vừa đeo violon trên lưng đi lên lầu hai
"Còn không hết một tiếng đã kiếm được một ngàn đô rồi?" Lâm Nhược nhướng mày
Gương mặt nhỏ vẫn lạnh, mở hộp đàn, đôi tay nhỏ cầm bốn ngàn năm trăm đô đưa ra "Hoàn thành vượt nhiệm vụ"
Lâm Nhược không quan tâm nắm tiền, xoa xoa đầu con trai "Xem ra về sau phải tăng độ khó, nhiêu đây không làm khó con được rồi"
"Lâm Nhược, đừng tùy hứng" Mặc Lâm không ủng hộ nhíu mày "Tiểu Thần mới hai tuổi"
Mặc Lâm bây giờ chính là vú em của Đại Bảo
Cô mà tùy hứng à! khóe miệng Lâm Nhược run rẩy "Mặc ngốc, An Đại Bảo kiêu ngạo như vậy, không kìm hãm thì sau này sẽ vô pháp vô thiên. Cậu nghĩ vậy sẽ tốt sao?"
"Không phải cô bây giờ rất tốt hay sao" Mặc Lâm nghĩ nghĩ lại bổ sung "Ai không phục, tôi đánh"
Thế nên, Mặc ngốc, ý của cậu là tôi tự cao tự đại vô pháp vô thiên à?
"An Đại Bảo, đối với việc này con thấy thế nào?"
Đại Bảo bình tĩnh đóng hộp đàn "Chú Mặc đúng. Hơn nữa mẹ à, con cảm thấy mẹ có chút ngốc"
Lâm Nhược nhướng khóe miệng thích thú "sao lại ngốc?"
"Kiêu ngạo vô pháp vô thiên có gì không tốt! chỉ cần có thực lực, có sức mạnh, hành sự hợp lý hợp tình, ai dám nói nửa câu không phục!" Đại Bảo lạnh lùng ngầng cằm lên.
Ôi trời, tư tưởng này của con trai mà ở cổ đại chắc chắn là đế vương tài giỏi rồi!
Lâm Nhược cười xoa xoa đầu con trai nhà mình "An Đại Bảo, vậy con cảm thấy như thế nào mới là có thực lực và đủ mạnh mẽ?"
"Mẹ, cho con ba năm con sẽ chứng minh cho mẹ xem"
Ba năm sau con mới năm tuổi thôi nha?
Lâm Nhược buồn cười "Được, mẹ chờ xem An Đại Bảo nhà chúng ta quân lâm thiên hạ"
"Ngày mai mẹ đi thử vai, An Đại Bảo, con muốn đi cùng không?"
Bài tập ngày mai làm rất nhanh, mẹ đi ra ngoài một mình nhất định thu hút mấy gã đàn ôn không biết xấu hổ.
Đại Bảo nghiêm túc cân nhắc rồi gật đầu "Có ạ, con đi cùng mẹ" cùng lắm thì mai mang theo từ điển.
Sáng hôm sau, lúc Lâm Nhược thức dậy, Đại Bảo đã tập quyền xong rồi, tắm rửa thay quần áo cũng xong rồi, đang chờ trong phòng khách chỉ chờ Lâm Nhược xuống ăn sáng cùng thôi.
"Con trai, chào buổi sáng" Lâm Nhược cúi người hôn chào buổi sáng Đại Bảo
"Tiêu tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi" Mary – nữ giúp việc đi ra khỏi phòng ăn nói.
"Mary cám ơn cô" Lâm Nhược ôm Đại Bảo đi vào phòng ăn nói "Đại Bảo, chú Mặc của con đâu?"
"Đi ra ngoài rồi ạ" Đại Bảo ngẩng đầu hỏi "Mẹ, mẹ có biết người nhà của chú Mặc không?"
Lâm Nhược đặt con trai ngồi vào ghế dựa, lắc đầu nói "Chú Mặc của con là do mẹ dùng bánh bao đậu đỏ mà bắt về làm bạn kiêm vệ sĩ, cứ như vậy mà năm năm rồi, chưa từng nghe chú Mặc con nhắc tới người thân, cũng chưa từng thấy ai đến tìm chú ấy. Có lẽ không tiện nói tới, con cũng đừng hỏi, biết không?"
Lâm Nhược vừa nói vừa hắp một cái bánh bao vào đĩa Đại Bảo
Mary tuy là người mỹ nhưng chồng lại là người trung quốc nên biết nấu món trung, thậm trí còn ngon nữa.
"Mẹ, con cảm thấy chú Mặc gần đây có chút kỳ quái"
"Kỳ quái như thế nào?"
"Gần đây chú ấy không đi ra ngoài buổi sáng thì buổi tối cũng đi, có hôm sáng cũng không có về" Đại Bảo nói "Con đã thấy hai lần rồi"
Lâm Nhược đặt đũa xuống "Vậy hai lần đó con có thấy cái gì đặc biệt không?"
"Lúc đi thì không có, nhưng lúc về Kim đều rất sợ hãi khi gặp chú ấy"
Lâm Nhược giật mình. Cô biết gần đây Mặc ngốc có chút khác thường nhưng nếu Mặc ngốc không nói cô cũng tôn trọng lựa chọn của cậu ta
Nhưng, mang theo mùi máu quay về...
Tiếng mở cửa vang lên, mặc lâm mặc một bộ sơ mi đen quần bò đen đi vào
"Mặc ngốc, lại đây ăn sáng nào"
Mặc Lâm nghe lời đi vào phòng khách, kim bên cạnh bàn ăn lại ô ô hai tiếng, toàn thân đều ở trạng thái đề phòng
Đại Bảo nhảy xuống bàn, vỗ đầu trấn an kim
Mặc Lâm ngồi xuống bàn ăn, Mary bưng ra bánh bao đậu và sửa đậu nành nóng
"Mary hôm này không còn việc gì nữa chị về trước đi! Trưa bọn em cũng không về, chị không cần qua làm cơm trưa đâu" Lâm Nhược cười nói với Mary "cám ơn chị vì bữa sáng rất ngon"
"Tiêu tiểu thư không cần khách khí" Mary ngượng ngùng cười khoát tay "Tôi đi về trước, buổi tối lại đến. Tiêu tiểu thư cùng tiểu thiếu gia buổi tối có muốn ăn gì không?" Mary không hỏi Mặc Lâm, dù sao có hỏi thì cũng chỉ là bánh bao đậu mà thôi
"Cánh cá trích đi. Đại Bảo?"
Đại Bảo đối với việc ăn gì không quan trọng lắm, chỉ cần ăn no là được "Giống mẹ ạ"
"Vậy được" Mary cởi tạp dề "tối sẽ nấu canh cá trích. Tiêu tiểu thư, tôi đi trước đây"
"Được, tạm biệt Mary"
"Hẹn gặp lại dì Mary"
Đợi Mary đi, Lâm Nhược mới chuyển ánh mắt tới Mặc ngốc đang ăn bánh bao. Tóc còn ẩm mang theo hương vừa mới tắm xong, Mặc ngốc tắm ở đâu rồi mới về đây.
Vì sao phải tắm? tắm ở đâu? Kim sao lại sợ Mặc ngốc sau khi trở về vào buổi sáng
Lâm Nhược bỏ một cái bánh bao đậu đỏ vào bát Mặc ngốc, như vô tình nói "Mặc ngốc, cậu đi đâu thế? Buối tối ra ngoài bây giờ mới về"
Kỳ thật Lâm Nhược không biết Mặc ngốc ra ngoài từ tối, cô chỉ lừa cậu ta thôi
Tay Mặc Lâm cầm bánh bao rõ ràng dừng lại một chút rồi mới đưa miếng bánh cuối cùng vào miệng, ăn xong mới mở miệng nói "Không muốn nói"
Đây là lần đầu lm tự tuyệt câu hỏi của Lâm Nhược, quả thật có vấn đề
Đại Bảo trèo lên ghế dựa cạnh Mặc Lâm, ngồi xuống "Chú Mặc, không thể nói cho cháu với mẹ biết sao? Cháu với mẹ đều lo lắng cho chú" Đại Bảo nói, nhẹ kéo vạt áo sơ mi của Mặc Lâm
Mặc Lâm nâng tay xoa đầu Đại Bảo, nhưng vẫn trầm mặc không nói
Mặc ngốc gặp vấn đề lớn rồi.
Lâm Nhược ngoắc Đại Bảo "Con trai, ngồi lại đây ăn cơm, chừng cản trở chú Mặc ăn sáng"
"Dạ" mỗi lần thế này An Đại Bảo đều rất phối hợp với mẹ cậu
Mặc Lâm lại cầm bánh bao đậu, nhưng không ăn mà suy nghĩ hồi lâu mới đặt lại lồng hấp.
"Lâm Nhược, tôi có thể phải chuyển đi"
"Không được" Lâm Nhược không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt "Mặc ngốc, không muốn ăn bánh bao đậu đỏ nữa sao"
"Chú Mặc, chú sợ mang lại nguy hiểm cho mẹ con cháu sao?" Đại Bảo nhìn Mặc Lâm
Lâm Nhược cũng nhìn Mặc ngốc, thấy trong mắt cậu lóe lên chút chần chờ thì rõ ràng suy nghĩ của cô và Đại Bảo không sai
Mặc ngốc có chuyện, còn là chuyện lớn nữa!
"Tôi lên lầu" Mặc Lâm đứng lên đi ra khỏi phòng ăn
Lâm Nhược nói "Mặc ngốc, nếu
cậu đi mà không biệt, chúng ta vĩnh viễn sẽ là người xa lạ"
Thân thể Mặc Lâm rõ ràng cứng đờ, đi lên lầu.
"Mẹ, làm sao bây giờ?" Đại Bảo dù thông minh nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ hai tuổi. Học thì nhanh nhưng không có nghĩa là chuyện gì cậu cũng hiểu.
Lâm Nhược xoa đầu con trai cười nói "Yên tâm đi, không có chuyện gì mẹ con không giải quyết được. Mau ăn sáng đi, muộn giờ thử vai rồi"
An Đại Bảo tuy rằng rất hay nói lời khinh khi mẹ, có đôi lúc mẹ rất trẻ con rất không nghiêm túc, nhưng khi gặp chuyện cậu vẫn tin tưởng mẹ mình nhất
Ăn xong bữa sáng Đại Bảo thu dọn trang phục và đạo cụ, Lâm Nhược đi lên phòng Mặc ngốc
Mặc Lâm nằm trên giường ngủ, Lâm Nhược đi qua xốc chăn lên "Hơi thở còn không đều mà giả bộ ngủ, mau đứng lên cho"
Mặc Lâm mở mắt ngồi dậy, Lâm Nhược nói tiếp "Lúc nãy ở phòng ăn không nói được nhiều, là vì đại còn không tiện biết được. Nhưng cậu đừng cho là tôi cứ như vậy mà thoải mái bỏ qua cho cậu. nói đi, tối cậu đi ra ngoài làm cái gì? Kim theo bản năng sợ cậu, là vì trên người cậu mang theo mùi máu và sát khí?"
Tuy là câu hỏi nhưng Lâm Nhược chắc trăm phần trăm
Lâm Nhược ngồi lên giường "Mặc ngốc, chúng ta đã sống cùng nhau ba năm rồi đúng không? Cậu xem tôi là gì?"
"Chủ" Mặc Lâm nói
Lâm Nhược quả thật bị sự ngốc nghếch của cậu ta làm cho bất cười "nhưng tôi xem cậu là bạn bè là người thân. Nếu cậu gặp chuyện khó khăn hay nguy hiểm tôi sẽ rất lo lắng. nhất là khi tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với cậu, không thể giúp đỡ bất cứ chuyện gì"
"Lâm Nhược" Mặc Lâm ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô "Muốn ăn bánh bao, lúc nãy ăn chưa no"
Đập bàn! Chưa no mà chạy lên đây đi ngủ! Hơn nữa, bây giờ đang nói chuyện nghiêm túc mà, trọng điểm là gì chứ? Này là ý gì?
"Chờ đó tôi đi lấy cho cậu" Lâm Nhược xuống lầu vào bếp lấy bánh bao đậu đem lên lầu
Mặc Lâm đã ngồi dậy.
"Đây, vẫn ấm"
Mặc Lâm từ trong túi lấy ra một cái lệnh bài nhỏ đưa cho Lâm Nhược, rồi mới nhận lấy đĩa bánh bao
"Cái gì đây?" Lâm Nhược lật qua lật lại lệnh bài, mặt sau có khắc hai chữ Long Hội "Lệnh bài truy sát của hắc bang?"
Mặc Lâm gật đầu "Long Hội"
Có thể phát ra lệnh bài truy sát Lâm Nhược biết hắc bang này rất lớn!
"Bao lâu rồi?"
"Vài ngày trước!"
"Mấy hôm nay tối nào cậu cũng ra ngoài đến sáng mới về là đi giải quyết sát thủ Long Hội phái đi truy sát cậu sao?"
Mặc Lâm dừng một chút mới nói "Cũng đúng"
Lâm Nhược biết Mặc ngốc còn có chuyện giấu cô nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là giải quyết lệnh truy sát của Long Hội
Lâm Nhược lấy di động ra, thực hiện cuộc gọi
Miểu Âm đang trong phòng hóa trang chuẩn bị quay phim, vừa thấy có điện thoại thì phất tay cho thợ trang điểm ra ngoài trước.
Sau khi cửa phòng được đóng lại cô mới nhận cuộc gọi "Tiểu Nhược"
"Sa sư đê, cậu cso biết Long Hội không?"
"Biết, bọn họ có một nhánh trong nước, nhưng bây giờ hoạt động ở nước M" Miểu Âm nói "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Mặc ngốc bị Long Hội truy sát"
Miểu Âm nghe vậy nhíu mày "Lệnh truy sát của hắc bang không chết sẽ không ngừng lại, Mặc Lâm sao lại chọc vào Long Hội? Mình sẽ cho người đi thu thập chi tiết tư liệu về Long Hội, đến lúc có sẽ gửi cho cậu"
"Uh, trong nước vẫn ổn chứ"
"Trước mắt xem như ổn đinh, bên an gia cũng không có chuyện gì đặc biệt" Miểu Âm cười nói "Nhưng thay đổi lớn nhất là tạ tịch đó. Em ấy có thể độc điều đại lương, hơn nữa còn nhận được đề cử giải nữ diễn viên chính suất sắc nhất của Kim Ưng."
"Nha đầu đó rất có tài, chỉ là tính cách hơi hướng nội" Lâm Nhược cười nói "Đoàn hậu viện của mình thì sao?"
"Vẫn bình thường"
Lâm Nhược cúi đầu thở dài "Thật có lỗi với bọn họ"
"Tính huống của cậu căn bản không thể cho họ biết được mà, cũng là do hết cách mới phải làm như thế"
"Uh mọi chuyện ổn thỏa mình sẽ xin lỗi họ" Lâm Nhược cười "Các cậu ở trong nước cũng chú ý an toàn, thay mình chăm sóc A Lâm với Lâu Kiều. Mình phải đi thử vai rồi, tạm biệt cậu"
Miểu Âm gật gật đầu "Được, tạm biệt"
Cúp máy Lâm Nhược quay lại nhìn Mặc Lâm, nghiêm túc nói "Mặc kệ là chuyện gì, chúng ta cùng đối mặt. Cậu ngủ một giấc cho ngon đi, tôi phải đi thử vai, đại bảo cũng đi cùng"
"Được" Mặc Lâm đưa một cái bánh bao cho Lâm Nhược "Lúc nãy cô cũng không ăn được gì"
"Tôi không đói bụng, cậu ăn đi"
Đại Bảo gõ cửa hai cái rồi đi vào, giơ đồng hồ trên cổ tay nói "Mẹ, còn bốn mươi phút, mẹ muốn đến trễ sao"
Lâm Nhược còn đang mặc áo ngủ
"Con trai chờ mẹ ở cửa" Lâm Nhược lướt gió về phòng ngủ
Đại Bảo bình tĩnh chỉnh lại đồng hồ trên tay, bọn họ còn một tiếng nữa.
Đại Bảo đến bên giường, hai tay ôm ngực nhìn Mặc Lâm, nửa ngày mới nói "Chú Mặc, chú như vậy là không đúng"
"Đến lúc nên thông minh mẹ cháu tuyệt đối thông minh, chú còn muốn che giấu mẹ à" Đại Bảo lãnh khốc nhếch nhếch mặt nói "Bây giờ nói cho cháu biết đi, cháu giúp chú nghĩ cách giấu mẹ"
"Chú nói cho Lâm Nhược rồi" Mặc Lâm nghiêm túc thành thật nói
Hai hàng lông mày của Đại Bảo dựng thẳng lên "Vậy mà hai người gạt cháu qua một bên sao?" Mệt cho cậu vừa rồi còn muốn giúp chú Mặc.
"Uh" Mặc Lâm gật đầu
Đại Bảo tức muốn chết
"An Đại Bảo con đi ra đây cho mẹ" Lâm Nhược đã thay xong quần áo, cầm túi đi tới "Con chỉnh giờ nhanh hơn đúng không?"
"Bởi vì tốc độ của mẹ như ốc sên vậy" Đại Bảo bất đắc dĩ xòe tay "Con chỉ phòng ngừa thôi. Chung quy đi làm mà đến trễ rất thất lễ mà"
Lâm Nhược cảm thấy Mặc ngốc ngày càng giống con cô còn An Đại Bảo ngày càng giống bà quản gia
"Không tính toán với con, đi thôi" Lâm Nhược dắt tay con "Mặc ngốc, cậu ăn xong ngủ đi nha. Trong tủ lạnh có bánh bao, trưa thì tự hâm nóng rồi ăn, hoặc gọi điện cho Mary qua cũng được. Chúng tôi đi trước"
Mặc Lâm cảm thấy bây giờ không đi theo Lâm Nhược thì bọn họ càng an toàn hơn. Không thể giống như trước kia, lúc nào cũng bảo vệ bên cạnh cô ấy.
Lâm Nhược lái xe chở đại bảo đến Công ty giải trí Mỹ Vũ để thử vai
Mỹ Vũ là công ty giải trí hàng đầu nước M này, dưới trướng người tài vô số
Lần này công ty chuẩn bị quay một bộ phim truyền hình về đề tài quỷ hút máu, tuyển vai công khai
Lâm Nhược và Đại Bảo vào thang máy lên tầng hai mươi ba, cửa thang máy mở ra, một loại không khí khẩn trương đập vào mặt.
c