Thời gian hai tiếng để hai người xa lạ có thể hiểu ý nhau là không đủ.
Mọi người chỉ có thể cố gắng nghĩ ra một kịch bản đơn giản nhưng kịch tính, thêm một ít lời thoại rồi cố gắng luyện tập đến mức tốt nhất.
Có năm phòng thì bốn phòng đang luyện tập đến khí thế ngất trờì.
Đạo diễn, biên kịch đang ngồi trước màn hình theo dõi, mọi người đều thấy rõ, chỉ có một phòng từ đầu đến giờ không hề có động tĩnh gì.
Bối Tây khẩn trương ngồi trên ghế mà không biết làm sao cho phải. Tiêu Nhược nói cô chỉ cần phối hợp với cô ấy là được, nhưng phối hợp thế nào? Không có lời thoại, không có tình huống, muốn cô phối hợp thế nào đây?
Lâm Nhược và Đại Bảo vẫn ở bên kia, chỉ là Đại Bảo đang đọc từ điển còn Lâm Nhược thì đang dựa vào tay vịn mà ngủ gà ngủ gật.
Đạo diễn Lawrence thực sự rất coi trọng mỹ nhân phương Đông kia, nhưng bây giờ cô ấy đang làm gì kìa, ngủ trưa à, là dự định không tham gia thử vai vòng 3 sao?
Đại Bảo cởi áo khoác của mình đắp lên ngực Lâm Nhược, thấy Bối Tây nhìn bên này, liền cười khả ái. Đặt ngón tay lên môi, thấp giọng nói “Mẹ có thói quen ngủ trưa, ngủ không đủ khi dậy tính tình sẽ rất xấu”
Môi Bối Tây giật giật, không biết nên nói gì Cô diễn không tốt, vòng ba này khẳng định không qua nổi, nhưng Lâm Nhược có khả năng được chọn rất cao, chẳng lẽ cứ vậy mà từ bỏ?
“Đạo diễn Lawrence, tôi thấy Tiêu Nhược này có thể là bỏ cuộc rồi!”Biên kịch nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã là một giờ bốn mươi lăm phút, cách buổi thử vai vòng 3 mười lăm phút ngắn ngủi.
“Diễn viên phương Đông muốn đặt chân lên nền điện ảnh của chúng ta không dễ dàng” Cô gái tóc vàng nói.
Lawrence liếc mắt nhìn cô gái tóc vàng nói “Còn nhớ An Tiệp không? Anh ta cũng là diễn viên phương Đông”
Mặc dù là diễn viên phương Đông nhưng tại nước M này vẫn có thể tạo ra kỷ lục phòng vé, còn đoạt giải nam chính xuất sắc nhất.
Cô gái tóc vàng im lặng rồi nói “An Tiệp là ngoại lệ. Làm gì có diễn viên phương Đông có thể có thành tính như vậy chứ”
“Không” Lawrence lắc đầu “Tôi biết có một nữ diễn viên phương Đông có kỹ thuật diễn không kém An Tiệp”
“Tôi cũng biết một người, là Tạ Thiến?” Biên kịch chen ngang vào nói “Đáng tiếc hình như đã mất vài năm rồi”
“Đúng vậy!” Lawrence thở dài “Đáng tiếc”
Cô gái tóc vài kia chưa từng gặp Tạ Thiến, nhưng chỉ cần nhắc tới diễn viên phương Đông, mọi người đều nhắc tới tên người này. Tạ Thiến thật sự lợi hại như vậy sao? Nghe nói đại đạo diễn Da Da Nhĩ cũng khen cô ta không dứt.
*Kiếm lại tên đạo diễn
Thời gian chậm rãi trôi, hiện tại cách vòng 3 thử vai 5 phút.
Lawrence nhìn cô gái trong màn hình theo dõi đã thức dậy, ông ta lắc đầu thở dài “Đi thôi”
Lâm Nhược thức dậy, Bối Tây đã sớm ngồi không yên, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, xoa xoa tay biểu hiện lo lắng.
“Tiêu Nhược, cô có hy vọng đậu lớn như vậy, sao lại không tranh thủ một chút, bây giờ hết thời gian rồi, biết làm sao đây?” Bối Tây muốn nắm lấy vai cô gái còn đang mơ màng kia mà điên cuồng lay lay cho tỉnh, sao cô nàng một chút cũng không vội vậy!
Lâm Nhược dụi dụi mắt, Đại Bảo giật nhẹ váy Bối Tây “Bối Tây tỷ, mẹ còn chưa hoàn toàn tỉnh đâu, chị đợi một phút đi”
Bây giờ chỉ còn 4 phút thôi, mà còn phải chờ một phút cho tỉnh thì mọi chuyện đúng xác định luôn! Không phải, mà bây giờ đã xác định rồi!
Bối Tây triệt để bỏ cuộc.
Lâm Nhược dựa vào vai con trai dụi dụi, đến khi hoàn toàn tỉnh táo, xem đồng hồ, vừa kịp thời gian.
“Con trai, đi” Lâm Nhược đeo ba lô, phất tay với Bối Tây đang ỉu xìu “Bối Tây, đến giờ rồi, đi thôi”
“Tiêu Nhược, cô rất có năng lực, sao lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy” Bối Tây ỉu xìu đi tới
Lâm Nhược chớp mắt, rốt cục cũng hiểu Bối Tây nói gì, cúi đầu cười “Tôi không có bỏ cuộc nha”
“Nhưng chúng ta còn chưa luyện tập gì” Bối Tây dài mặt ra, không có kịch bản, bảo cô phối hợp thế nào?
“Bối Tây, muốn đóng phim không?” Lâm Nhược đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên là muốn” Bối Tây chua xót cười “Nhưng tôi chỉ là một sinh viên của học viện điện ảnh, trong trường biểu hiện cũng không có gì nổi bật nên không được giáo viên chú ý, trong đội kịch của trường vì khẩn trương mà biểu hiện không tốt, chắc sau khi ra trường phải tìm một công việc khác”
“Bối Tây, vậy cô phải nắm chắc cơ hội lần này!” Lâm Nhược cười vỗ vỗ vai Bối Tây.
Nắm bắt thế nào? Vòng 3 này là kiểm tra trình độ diễn xuất, nổi bật như An Lệ, Helen thì nắm chắc được cơ hội này, mà đoàn phim này chỉ chọn 3 người. Chọn sao cũng không tới lượt cô.
Bối Tây cười khổ đuổi theo Lâm Nhược.
Các cô vào phòng nhảy thì những người khác đều đã có mặt đông đủ.
Helen đi tới hỏi “Luyện tập thế nào? Thuận lợi chứ hả?”
Bối Tây nhún vai, Lâm Nhược mỉm cười.
Helen khó hiểu, Đại Bảo nói “Mẹ mới ngủ dậy”.
“Vừa ngủ dậy?” Helen trừng mắt “Tiêu Nhược, không lẽ cô ăn xong thì ngủ trưa?”
Lâm Nhược tỏ ra vô tội nhìn Đại Bảo “Con trai, mau giải thích”
Đại Bảo bất đắc dĩ thở dài “Mẹ bị tuột huyết áp, ăn xong sẽ một, nên cần phải ngủ một chút” Kỳ thật đều là giả.
“Vậy nghĩa là hai người chưa tập gì? kịch bản cũng không có? lời thoại cũng không nghĩ?” Helen bóp trán “Thượng đế ơi, đây là các cộ tự tìm đường chết à?”
Lâm Nhược chớp mắt “Đôi tình nhân cãi nhau, không phải đạo diễn đã cho tình huống rồi sao!”
Helen quỳ “Đó chỉ là tình huống chung thôi, còn tính huống cụ thể thì phải tự mình nghĩ ra. Làm sao đây, hai người các cô khẳng định chết chắc rồi! Kệ, ta đi tìm đạo diễn!”
“Helen, không cần” Lâm Nhược giữ Helen “Cô cứ diễn tốt phần cô đi, không cần để ý đến bọn tôi”
Helen nhiệt tình như vậy làm Bối Tây cũng cảm động “Helen, cô không cần vướng bận bọn này. Chỉ cần cô thành công chúng tôi cũng rất vui rồi!”
Lúc này, cửa phòng mở ra, nhóm đạo diễn biên tập đi vào.
Helen nhìn thoáng qua rồi thở dài “Được rồi, tôi sẽ cố gắng!”
Năm nhóm đã đứng nghiêm chỉnh.
Lawrence cố ý nhìn về phía Lâm Nhược “Mọi người đã chuẩn bị tốt cả rồi chứ?”
“Chuẩn bị tốt rồi ạ!”
“Được rồi” Lawrence ngồi vào bàn giám khảo “Mọi người theo thứ tự từ trái sang phải tiến lên trình diễn phần thi của mình”
Đội đầu tiên là nhóm gồm d1 và d2, một nam một nữ, hai người đi về phía trước, có thể nhìn rõ ràng sự tự tin của họ.
Hai người chào đạo diễn rồi bắt đầu diễn.
Cô gái cúi đầu khóc càng lúc càng lớn và dữ dội, chàng trai bên cạnh lại có chút không kiên nhẫn, thì thầm một câu “Khóc cài gì mà khóc, phiền chết đi được”
Cô gái càng khóc dữ dội hơn, nhưng lại dứt khoát tiên lên cho bạn trai một cái bạt tai.
“Ba” một tiếng thanh thuý, tất cả mọi người nhịn không được mà khoé miệng run rẩy.
người con trai kia dường như cảm thấy không phục, cũng xoay lại cho cô gái một cái bạt tai, lại một tiếng kêu thanh thuý như lúc nãy vang lên.
Lời editor: bọn điên này!!!
Hai người này đúng là hết mình vì nghệ thuật.
Tổng thời gian diễn là năm phút, bọn họ đánh nhau hơn bốn
phút, cô gái càng đánh càng mạnh mẽ, bạn trai cô ta cũng không chịu thua.
Lawrence xem mà nhíu hết cả mày lại.
Thời gian năm phút vừa đến, lập tức vỗ bàn cái bộp “Hết giờ!”
Hai người kia đánh nhau đến khó tách rời, tóc tai quần áo đều loạn hết cả lên, thoạt nhìn vừa chật vật vừa hài hước.
Hai người cúi đầu đầu “Cảm ơn đạo diễn”
Biên kịch nhịn không được nói “Các cô cậu khi yêu đương mà cái nhau cũng làm thế à?” Mặc dù đã nhìn thấy qua camera quan sát rồi nhưng khi xem tận mắt thực sự cảm thấy ‘một đôi tình nhân Lố’
“Dạ không có” cô gái nói “Bọn em đều chưa có người yêu”
May mắn các ngưòi không có người yêu, biên kịch cảm thán từ tận đáy lòng “Cặp tiếp theo lên đi”
Cặp tiếp theo là a1 và a2.
An Lệ là a1
Đạo diễn đối với An Lệ có ấn tượng không tệ, nhìn cô cười nói “Bắt đầu đi!”
“Vâng!” An Lệ cùng bạn diễn nữ cúi đầu chào rồi bắt đầu diễn
Dựa vào vị trí của hai người thì An Lệ diễn vai nữ, cô gái kia diễn vai nam.
An Lệ gục đầu xuống hai tay. Cô gái diễn vai bạn trai mặt không biểu tình đứng bên cạnh.
Một lát sau, An Lệ ngầng đầu, mặt mang đầy nước mắt, thấp giọng nói “Anh không yêu em sao?”
Phốc! Lâm Nhược thiếu chút nữa sặc nước miếng.
Trên trán Helen cũng treo xuống 3 gạch đen, có bạn gái như vậy phải chia tay sớm.
*editor: Đừng thấy lạ, chủ yếu là họ đều là nữ cường.
Bạn diễn của An Lệ hai tay ôm ngực, nhảy về trước hai bước với tư thế tựa như múa vũ khúc thiên nga, hai tay lại ôm ngực “A! Em yêu, em chính là ánh mặt trờì của anh, là mưa móc của anh, là tất cả của anh! Anh sao có thể không yêu em!”
Lông mi Lawrence nhảy 2 cái. Hai người này lúc nãy ở trong phòng tập còn bình thường sao bây giờ lại biến thành cái dạng này.
Helen chớp chớp mắt nhìn Lâm Nhược “Xem cái này làm ta mót tiểu!”
*editor: bản convert nó ghi vậy ‘mót tiểu’ J
Lâm Nhược nuốt xúông tiếng cười đã lên tới họng “Chắc xem hơi nhiều ca kịch”
“Tôi…”
Helen còn chưa nói xong, An Lệ lại đi về phía trước 2 bước, nắm lấy tay bạn diễn, thâm tình nói “A! anh yêu!”
“Mẹ nó!” Lời ra khỏi miệng đều được tinh giản thành một chữ tinh tuý
*editor: 1 chữ đó là ‘thao’ không biết chuyển sao nên, thuận tay để vậy J
An Lệ và bạn diễn thâm tình nhìn nhau “Anh yêu, chúng ta đừng cãi nhau nữa, hãy yêu đối phương thật nhiều, được không?”
“Em yêu, chúng ta phải yêu nhau cả đời nhé!”
“Cắt, hết giờ” Cô gái tóc vàng chịu không nổi, chủ động chấm dứt chuyện lãng mạng của người ta trước hai phút, đạp bàn kêu dừng rất mạnh mẽ.
Hai người này không phải đến thử vai mà đến bàn chuyển cẩu huyết gì thế!
An Lệ nhìn đạo diễn Lawrence, thấy ông không có ý muốn nói gì, mới không cam lòng quay về chỗ.
Đội kế tiếp cũng không có gì đặc biệt, vẫn là đôi tình nhân cãi nhau điên cuồng, điên cuồng mà rống.
Đạo diễn phất tay thát vọng nói “Tổ tiếp theo”
Helen và bạn diễn tiến lên chào mọi người rồi bắt đầu diễn.
Helen lùi về sau hai bước, trên mặt đã đeo lên bộ dạng uỷ khuất “Em không muốn cãi nhau với anh” Bạn diễn của cô là nam.
Nam sinh đối diện trầm mặt, nhìn Helen không nói lời nào
“Em hỏi anh lần cuối cùng, anh thật không muốn bỏ game để ở bên em nhiều hơn sao?”
Một đôi tình nhân vì game mà trở nên mẫu thuẫn không phải chuyện hiếm ở giới trẻ hiện nay.
“Vậy em có thể không mua sắm online không? Nếu em không thể, anh cũng không thể” Nói xong, nam sinh quay đầu, đi đến bên bàn, khuỵ gối – như ngồi trên ghế, tay phải cũng nâng lên, tư thế cầm chuột.
Helen đứng phía sau nam sinh, đôi mắt dần đỏ lên, nước mắt ẩn đầy trong khoé mắt, rốt cuộc cũng tràn mi.
“Đạo diễn, bọn em xong rồi!” Helen gạt nước mắt nói.
Lawrence gật đầu, tuy rằng kịch bản không có gì mới, nhưn diễn coi như là nghiêm túc. Ít nhất so với 3 đội trước diễn không biết mệt mỏi kia có thể coi như sa mặt trong ốc đảo. (ý là lấn áp tất cả)
Biên kịch và những người khác cũng gật đầu, hiển nhiên đối với đội Helen rất hài lòng.
“Tổ cuối cùng” Biên kịch nhìn đến Lâm Nhược và Bối Tây không khỏi lắc đầu.
Những phần thi tệ hại kia dù gì họ cũng có lên kế hoạch rõ ràng rồi, còn 2 con trâu này (ý là lỳ), giữa trưa cái gì cũng không làm, nằm ngủ trưa đã mắt mới dậy.
“Các cô sẽ diễn chứ?” Biên tập nhịn không được hỏi một câu.
Bối Tây không yên tâm nhìn Lâm Nhược.
Lâm Nhược vỗ vai Đại Bảo, để cậu đứng qua một bên. Cười nói “Đến thử vai, đương nhiên là diễn rồi!”
Biên kịch thật muốn nói, cô có thể đừng bình tĩnh như vậy được không? Cô cũng biết thử vai là phải diễn à? Vậy sao giữa trưa không lo luyện tập mà lại đi ngủ! không tập thì cô muốn diễn cái gì, giương mắt nhìn là được à?
*Editor: thật giống mẹ già nhà ta.
Biên kịch kích động trong lòng.
Lawrence gật đầu “Bắt đầu đi”
“Xin đợi một chút, tôi có thể sử dụng đạo cụ không?”
Cũng không có quy định không cho dùng đạo cụ, Lawrence gật đầu.
Lâm Nhược đi lại ba lô, lấy ra một cái dù che nắng đến, mỉm cười nói “Chúng ta bắt đầu!”
Lâm Nhược đối mặt với Bối Tây đang bối rối đến tay cũng không biết phải để đâu, cô cười trấn an “Bối Tây, thả lỏng, chỉ cần phối hợp với tôi là được!”
Bối Tây mông lung! Cái gì cũng không có, ai nói cho cô phải phối hợp thế nào đi!
Bối Tây khẩn trương đến mồ hôi đầy tay, cô phải diễn thật tốt, không thể kéo Tiêu Nhược xuống.
Lâm Nhược vừa dứt lời, biều cảm cũng thay đổi.
Sắc mặt cô trầm xuống, không nhìn Bối Tây, rõ ràng là đang tức giận.
Bối Tây nhất thời phản ứng không kịp, hoảng sợ, trân trối nhìn Tiêu Nhược. Phải rồi, các cô đang diễn cặp tình nhân cãi nhau mà, vậy cô cũng có thể tức giận mà!