Thân thế thực sự của An Tiệp vẫn là một câu đố lớn trong giới giải trí, thậm chí công ty giải trí vận dụng hết tất cả các thế lực cũng không thể điều tra ra được, ngược lại còn bị những nhân vật lớn thần bí cảnh cáo.
Tính cách của An Tiệp cũng rất khép kín, lặng lẽ, trừ việc khai tử một nữ diễn viên tung scandal ác ý và uy hiếp anh ra, thì đều chỉ chú tâm vào diễn xuất của mình, hôm nay lại đột ngột tuyên bố muốn rời khỏi giới showbiz, không biết sẽ có bao nhiêu khán giả khóc ngất trong WC.
“Anh thực sự nghĩ kỹ rồi chứ?”
“Ừ.” An Tiệp gật đầu, “Nếu còn không quay về làm việc nghiêm chỉnh nữa, trong nhà sẽ có ý kiến, đến lúc đó, chỉ sợ họ cũng sẽ có thành kiến với cả em nữa. Anh cũng không muốn sau này chính mình lại phải đứng giữa cuộc chiến của mẹ chồng và nàng dâu.”
“Khụ khụ!” Lâm Nhược bị sặc nước bọt, ho một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, “An thiên vương, lần sau nếu anh muốn kích thích người khác thì nhớ báo trước một tiếng đi.”
An Tiệp cũng biết Lâm Nhược thích tự do, đơn giản là không muốn bị tình cảm và hôn nhân ràng buộc. Anh khẽ cười một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Chờ lâu thế có buồn ngủ không? Có muốn về ngủ thêm chút nữa không?”
“Em có phải lợn đâu.” Lâm Nhược lườm anh một cái, “Anh mặc cả cây giáp thế này mà không nóng à? Mau đi tẩy trang đi!”
“Ừ, lát nữa anh sẽ gọi em đi ăn tối.” An Tiệp nhéo nhẹ vào lòng bàn tay Lâm Nhược, cười rồi quay người đi tẩy trang. Dáng người đàn ông cao, rắn rỏi mặc áo giáp màu bạc như bước đi trong ánh hào quang tỏa rộng khắp nơi, vô cùng phong nhã.
Nhìn theo bóng anh, Lâm Nhược cụp mắt sờ sờ lên vành tai, hơi nóng thì phải. Mấy cái từ như bà xã tương lai gì gì đó mà anh cũng dám nói ra. Hiện giờ, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ coi là người yêu tin đồn cộng thêm bạn tình thôi được không hả?!
“Tôi có thể nhận ra An Tiệp thực sự rất thích cô.” Lâu Kiều đứng sau lưng Lâm Nhược, cười nói, “Con người này rất kiêu ngạo, lại giỏi ngụy trang, chỉ lúc ở bên cô mới là lúc cậu ta chân thật nhất.”
Lâm Nhược quay đầu, cười ngạo nghễ liếc nhìn Lâu Kiều: “Đạo diễn Lâu muốn nói rằng, vẻ ngoài cao quý lạnh lùng của An thiên vương chỉ là ngụy trang thôi, còn nghĩ một đằng nói một nẻo, bụng dạ đen tối nham hiểm mới là bản chất à?”
“Hoàn toàn chính xác!” Nếu không ở trong thời gian quay phim, Lâu Kiều rất ôn hòa nhã nhặn, “Lại nói, nhìn cô có vẻ rất có tinh thần, đâu giống bị ốm đâu? An Tiệp xin nghỉ cho cô làm gì?”
Khóe môi Lâm Nhược hơi giật giật một chút: “Đạo diễn Lâu, phụ nữ luôn có vài ngày đặc biệt mà.”
Lâu Kiều hiểu ngay ý cô, nhưng mà… trước đây cũng chưa từng có nữ diễn viên nào… xin nghỉ vì lý do đó cả.
“An Tiệp thực sự… rất… coi trọng cô!!!” Lâu Kiều nói, “Có cần trợ lý lên thị trấn mua… Sophie cho cô không?” Đây là thương hiệu duy nhất mà Lâu Kiều nhớ được.
“Không cần không cần.” Lâm Nhược vỗ vỗ trán, “Tôi tự đi lên thị trấn cũng được mà. Đạo diễn Lâu, có thể cho tôi mượn xe một lúc được không?”
“Cứ tự nhiên/” Lâu Kiều ném chìa khóa x echo Lâm Nhược. Lâm Nhược vẫy vẫy tay rồi lái xe lên thị trấn. Có điều, còn lâu cô mới lên thị trấn để mua cái Sophie quỷ quái gì đó!!!
An Tiệp tẩy trang xong muốn tìm Lâm Nhược để ăn tối cùng cô, kết quả là tìm khắp cả khu dựng trại cũng không thấy cô đâu.
Lâu Kiều cầm một cốc nước đá nhìn anh trêu chọc: “Tìm ai à?”
An Tiệp gật đầu: “Có thấy Lâm Nhược đâu không?”
“Lái xe lên thị trấn rồi.” Lâu Kiều cười, yên lặng quan sát An Tiệp 6 giây rồi mới nói: “Thật lòng sao? Không phải là chơi bời cho vui à?”
“Ừ.” Đối diện với cậu bạn thân, An Tiệp cũng không định giấu diếm gì,
“Tôi định sẽ kết hôn với cô ấy.”
Đã đến mức khiến An Tiệp muốn kết hôn sao? Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lâu kiều: “Cậu nghĩ kỹ chưa? Tạm thời chưa nhắc đến bác trai, nhưng chắc chắn bác gái sẽ không chấp nhận thân phận nghệ sỹ của Lâm Nhược. Cậu biết mà, trong mắt họ, dù có là thiên hậu thì cũng chỉ là đào kép mà thôi.”
“Thế nên, trước khi kết hôn, tôi sẽ xử lý ổn thỏa hết mọi việc.”
“Xem ra cậu hạ quyết tâm rất cao!” Lâu Kiều cười, “Tôi ủng hộ cậu! Hơn nữa, cũng rất hâm mộ cậu, có thể tìm được một người khiến cậu bất chấp tất cả để yêu như thế.” Lâu Kiều nhìn về phía mặt trời đang dần hạ xuống phía Tây, tỏa sáng khắp mọi nơi, nhưng lại không chói mắt, cũng giống như người đó trước kia, dù đứng ở đỉnh cao nhất của giới nghệ sỹ này, cũng vẫn lười biếng, tùy tiện, tất cả mọi hành động chỉ phụ thuộc vào việc cô ấy có thích hay không. Dù chỉ là một gã ăn mày, nhưng nếu cô ấy thấy vừa mắt, cũng có thể ngồi cạnh nhau luyên thuyên trường giang đại hải, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của người đời. Một người đặc biệt như vậy, vì sao lại chết chứ?!
Đến khi trời tối hẳn, Lâm Nhược mới quay về khu dựng trại, xách theo một túi to toàn đồ ăn ngon, lại thêm ba két bia lạnh khiến cả đoàn phim đều hò reo vui sướng.
Toàn thịt là thịt, ăn đã miệng hơn bánh ngọt gì gì đó đêm hôm qua nhiều! Ăn kèm với bia lạnh nữa, đời còn gì sung sướng hơn!
Lâm Nhược lấy ra một túi nhỏ, cười chào mọi người rồi đi về phía lều của An Tiệp.
An Tiệp vừa tắm xong, mặc một chiếc áo phông màu trắng với quần thể thao màu đồng, tóc vẫn còn đang ướt nhưng anh cũng mặc kệ nó không sấy, gác chân ngồi trên ghế đọc sách.
“Ăn đi này.” Lâm Nhược lấy đồ ăn trong túi ra, đặt lên bàn, bỗng rụt mạnh cánh tay vô tình chạm vào chai bia lạnh trong túi lại, “A, chai bia này lạnh chết đi được.”
An Tiệp đưa cánh tay dài của mình ra, kéo Lâm Nhược ngồi lên đùi mình, ôm gọn cô vào lòng: “Quay đi quay lại một cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi, sao em còn hiếu động hơn cả mấy con khỉ con thế?”
“Dù sao cũng đã xin nghỉ rồi, đi cải thiện bữa ăn cho mọi người chút thôi mà.” Lâm Nhược cười gian xảo: “Hơn nữa, mục đích chính của em cũng đâu phải là chạy lên thị trấn mua đồ ăn đâu. Mà là nó kìa.”
Lâm Nhược móc đâu ra một hộp Durex, ánh mắt An Tiệp sáng rực lên. Bà xã đã chủ động gợi ý như vậy, nếu còn không hành động thì không phải là đàn ông nữa rồi!
Bàn tay An Tiệp trơn trượt trên lưng Lâm Nhược, từ từ luồn vào trong áo.
“Đợi đã!” Lâm Nhược lập tức chặn bàn tay to đang tác oai tác quái lại, mặt hơi ửng hồng.
Đêm qua An Tiệp đã phát hiện ra, lưng là tử huyệt của Lâm Nhược, chỉ cần chạm vào đó cô ấy sẽ đầu hàng ngay.
“Ừm? Sao thế?” An Tiệp cúi đầu hôn vào sau vành tai Lâm Nhược, giọng nói mang theo vẻ trầm trầm khàn khàn rất lười biếng.
Quyến rũ chết đi được!!!
“Hộp áo mưa đó để tặng cho anh đấy!”
Hết chương 27.