Tiểu Lý rất biết ý cười nói: “Chị Lâm Nhược, vậy em đến phòng hóa trang chờ chị nhé.” Nói xong cô ấy lập tức chạy đi.
Từ lúc sống lại đến giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Nhược nhìn thấy trên mặt Tạ Lâm xuất hiện thần sắc khó coi và nghiêm trọng như thế, nụ cười nơi khóe môi cũng hơi thu lại một chút, hỏi: “Sao thế chị?”
“Tóm lại là em cứ đi gặp người ta một chút đi, những chuyện khác chúng ta sẽ nói sau.”
Lâm Nhược phát hiện ra trong mắt Tạ Lâm dường như có chút gì đó không thoải mái, hơn nữa còn cảm giác được đối tượng khiến cô ấy không thoải mái chính là mình, vì thế rốt cuộc cô cũng thấy hơi tò mò với người tới!
“Vâng! Người ở đâu ạ?”
“Ở cửa vào bên kia, tự em qua… à thôi, chị đi cùng em.” Tạ Lâm cắn răng một cái, nói.
Lâm Nhược cười thấu hiểu, cái chị này, rõ ràng không vui vì cô có chuyện gì đó giấu diễm, nhưng vẫn lo cho cô như thường, thực sự là một người bạn… rất rất tốt.
Lâm Nhược móc tay Tạ Lâm nói: “Chị yên tâm, chỉ cần chị hỏi, em mà biết gì em sẽ nói cho chị nghe hết, đừng mất hứng mà.”
Cuối cùng Tạ Lâm cũng nhoẻn miệng cười, quay sang lườm Lâm Nhược một cái: “Học được cách quan sát sắc mặt người ta rồi cơ đấy, để xem bản lĩnh của cô thế nào.”
“Phụt!” Lâm Nhược phì cười, “Không phải là quan sát sắc mặt người ta, mà trên mặt A Lâm nữ vương viết rõ ràng mấy chữ to ‘bà đây rất khó chịu với cô’ kìa. Nếu em nhìn mà còn không đoán ra nữa thì em mù rồi.”
Tạ Lâm bị Lâm Nhược chọc vui vẻ hẳn lên: “Con nhóc thối, thích ăn đòn à! Người ở bên kia kìa, mau cút đi cho tôi. Chị đứng đây chờ em.”
Một chiếc xe Hummer hầm hố dừng ở đằng xa, cửa xe hé ra một nửa, có thể nhìn thấy một cái chân dài thẳng tắp thả từ trong xe ra.
Cái chân dài này được bao bọc bởi lớp vải màu rằn di, chân cũng đi giầy cao cổ. Lâm Nhược nhướng mày, quân nhân à?!
Tạ Lâm lo lắng nhìn về phía Lâm Nhược, liên tục đưa tay đẩy mắt kính lên. Người đàn ông đó nói là anh trai của tiểu Nhược, hơn nữa, quả thật nhìn mặt mũi hai người cũng hơi hơi giống nhau, chắc không nguy hiểm đâu nhỉ? Có nên gọi điện thoại cho An Tiệp không?
Lâm Nhược bước tới, dừng lại cách chiếc xe Hummer kia khoảng 3 mét, không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng đó vòng hai tay trước ngực.
Một lát sau, cánh cửa xe hơi hé mở đó cũng mở hẳn ra, một cái chân dài biến thành hai cái. Người đàn ông có thân hình cao lớn khom người bước ra từ ghế lái.
Chỉ nhìn qua cũng có thể thấy người đàn ông này phải cao hơn 1m85, mặc một bộ rằn di vừa khít cơ thể, chân đi giày cao cổ, bộc lộ trọn vẹn đường cong của cơ thể anh ta, cũng phô bày sự mạnh mẽ như sắp bùng nổ khiến người ta run sợ. Anh ta đeo kính râm, che đi hơn một nửa khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, chỉ để lộ đường viền khuôn mặt cùng với sống mũi cao, cái miệng đẹp như điêu khắc.
Da người đàn ông này màu lúa mạch, nhìn vô cùng khỏe mạnh. Lâm Nhược thầm quan sát anh ta, cô tin rằng phía sau chiếc kính râm kia là một đôi mắt sắc bén như lưỡi đao.
Người đàn ông đưa tay lên tháo kính râm xuống, quả nhiên, đôi mắt của anh ta thực sự rất sắc bén, hơn nữa, trong ánh mắt của anh ta còn thoáng ẩn chứa sát khí như tôi luyện từ nơi gió tanh mưa máu mà ra, khiến toàn thân anh ta như một thanh đại đao khát máu vừa tung hoành ngang dọc trên chiến trường vậy.
Lâm Nhược thầm than trong lòng, đúng là một người đàn ông oai phong lẫm liệt, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ khiến nhiều người run chân, không dám nổi ý muốn phản kháng.
Người đàn ông cầm kính râm trong tay, mở rộng hai cánh tay về phía Lâm Nhược, trong đôi mắt sắc bén cũng dần hiện lên nụ cười ấp ám.
Khóe môi Lâm Nhược hơi giật giật, thế này là sao? Phương thức chào hỏi đặc thù à?!
Thấy Lâm Nhược không như trước kia, vừa nhìn thấy anh ta là vui vẻ lao tới, trên mặt người đàn ông đó thoáng hiện lên vẻ tổn thương: “Có vẻ như bé út không vui vẻ gì khi nhìn thấy đại ca nhỉ!”
Đại ca?! Mi tâm Lâm Nhược khẽ nhảy lên, nhìn kỹ lại, quả thực mặt người đàn ông trước mắt cô cũng có nét khá giống cô.
Chẳng lẽ đúng là đại ca của Lâm Nhược tới đây?
Cho tới tận bây giờ, Lâm Nhược cũng chưa từng suy đoán về thân phận của Lâm Nhược, dù sao trong điện thoại của Lâm Nhược cũng không hề có số điện thoại của người nhà, mà người chị em tốt Tạ Lâm cũng chưa từng nói với cô thân phận của cô như thế nào. Lại cả tên ngụy quân tử Đổng Luân thích bám vào người khác để tiến thân kia nữa, nếu thân phận của Lâm Nhược đặc biệt, thì chắc chắn hắn sẽ bám chặt lấy mà nịnh bợ, sao có thể đạp thẳng xuống lòng bàn chân không chút bận tâm nào như vậy được. Vì thế, tổng hợp tất cả các thông tin lại, Lâm Nhược vẫn cứ tưởng rằng mình là đứa bé mồ côi, bố mẹ đã qua đời hay đại loại vậy, căn bản không ngờ đến sẽ có một ngày người thân của mình lại đột ngột xuất hiện, hơn nữa, nhìn trang phục và chiếc xe Hummer của người đàn ông kia, cô biết thân phận của mình càng không đơn giản.
Suy nghĩ trong đầu Lâm Nhược nhanh chóng đảo qua, ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh thong thả, không lộ chút sơ hở nào.
“Bé út, em đừng đề phòng đại ca như vậy mà. Vì đại ca rất nhớ bé út, lo bé út sống không thoải mái nên mới lén giấu bố mẹ tới thăm em này. Em yên tâm, chỉ cần em không muốn, đại ca tuyệt đối sẽ không bắt em quay về. Cả cái tên chồng chưa cưới vứt đi đó nữa, nếu em thực sự không thích, đại ca sẽ từ hôn giúp em. Dù sao Lâm gia ta cũng chỉ có một cục cưng là em thôi, không đến mức phải làm đám cưới chính trị.”
Bắt về? Chồng chưa cưới? Đám cưới chính trị? Lượng tin tức trong câu nói này hơi nhiều nhỉ?! Lâm Nhược đưa tay lên che đi khóe môi run rẩy, che đi cảm xúc trên mặt, nhìn người đàn ông tự xưng là đại ca của mình, bình tĩnh nói: “Em không biết anh.”
“…” Người đàn ông kia, cũng chính là đại ca Lâm Thiên của Lâm Nhược lập tức hóa đá. Bé út yêu quý nhất nói không biết anh ta, thật sự rất đau lòng, rất khổ sở, rất… muốn đánh người!!!
Không biết có phải do tình cảm của chủ nhân cơ thể này tác động hay không, mà trong lòng Lâm Nhược lúc này chợt dâng lên chút cảm xúc vừa ấm áp lại vừa chua xót. Nhìn vẻ mặt tổn thương của Lâm Thiên, Lâm Nhược im lặng một chút, cuối cùng cũng giải thích: “Em uống thuốc ngủ tự tử, đầu va vào mép giường, sau khi tỉnh lại thì không nhớ gì chuyện cũ nữa, cho nên không nhớ anh.” Va đầu mất trí nhớ gì gì đó… là một lời nói dối thiện chí mà.
“Cái gì?!” Hai mắt Lâm Thiên trợn trừng lên, bên trong thoáng lộ ra sát khí, bước nhanh đến trước mặt Lâm Nhược, túm hai vai cô, hỏi: “Bé út, có phải em một thân một mình ở bên ngoài bị người ta ức hiếp không? Nói cho đại ca biết, đại ca sẽ làm thịt nó cho em!!! Đù, dám ức hiếp em gái cưng của Lâm Thiên ông, đúng là chán sống!” Lại còn dám làm cho bé út nảy ra suy nghĩ muốn uổng phí bản thân mình nữa chứ, tuyệt đối không thể tha thứ được!
Hiện giờ Lâm Thiên vừa nghĩ vừa hối hận, nếu biết trước như vậy anh ta tuyệt đối sẽ không vì muốn để bé út có khoảng thời gian yên tĩnh để tự trưởng thành nên không tìm hiểu tin tức của cô, nếu không, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện vớ vẩn như vậy. Nếu bé út thực sự xảy ra chuyện gì không hay, Lâm gia chắc chắn sẽ loạn hết lên mất. Đầu tiên là chính anh ta phát điên trước, sau đó là nhị đệ, tam đệ, còn cả ông bà già ngày nào cũng ôm lấy album của bé út nữa chứ, chắc chắn sẽ điên vì tức giận!
Hết chương 38