Lâm Nhược và Tạ Lâm ngồi xe công ty dễ dàng rời khỏi sân bay. Không có fan cuồng chặn đường, cũng không có đám phóng viên giải trí tận dụng mọi lúc mọi nơi, ngay cả bảo vệ sân bay và vệ sỹ mà công ty phái tới để hộ tống cũng không có đất dụng võ!
Cho đến khi xe của họ rời khỏi đường lớn, mấy nhân viên được phái tới cùng với mấy người bảo vệ vẫn còn chưa hồi hồn, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngày hôm nay sẽ bị đám fan cuồng đạp nát, nhưng cuối cùng lại không có chuyện gì xảy ra cả, cảm giác rất không thật!!!
Xe thuận lợi chạy thẳng về công ty, Lâm Nhược day day đôi mắt hơi buồn ngủ, khi nhân viên còn chưa kịp tới gần, cô đã tự mở cửa xe, bước xuống.
Trời xanh mây trắng, thời tiết như hôm nay là thực sự rất hiếm có ở thành phố B.
Nhìn Lâm Nhược thảnh thơi đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt như giãn ra nhẹ nhõm, trái tim của người nhân viên chạy tới mở cửa xe bỗng lạc nhịp: “Lâm… Lâm Nhược tiểu thư, tôi… tôi có thể xin chữ ký của cô không?” Nhân viên kia cẩn thận hỏi.
Công ty giải trí kiêng kỵ nhất là nhân viên sùng bái ngôi sao như người hâm mộ, vì nếu mức độ quá cao sẽ rất ảnh hưởng đến công việc của họ, khi gặp ngôi sao mà mình thích, có thể sẽ không đủ lý trí để giải quyết công việc.
Tạ Lâm xuống xe theo, nghe vậy khẽ nhíu mày: “Cậu nên nhớ quy định của công ty! Nếu không muốn mất việc thì sau này đừng làm mấy việc như thế nữa!”
Nhân viên vừa muốn xin ký tên liền đỏ bừng mặt, vô cùng khó xử. Khi vừa nói ra câu đó, anh ta đã biết mình quá thô lỗ, nhưng nụ cười tươi trong khoảnh khắc đó của Lạc thần thật sự rất rực rỡ khiến anh ta không kìm lòng được.
Lâm Nhược không ngăn Tạ Lâm, mà hỏi ngược lại: “Cậu là fan của tôi à?” Thấy đối phương gật đầu, cô mới nói tiếp: “Cảm ơn cậu đã thích tôi. Nhưng mà, tôi muốn hỏi cậu một câu, vì sao cậu thích tôi?”
Rõ ràng nhân viên xin ký tên kia không ngờ Lâm Nhược lại hỏi như vậy, ngẩn người không kịp phản ứng.
Lâm Nhược cười: “Chờ đến lúc cậu hiểu được vì sao cậu thích tôi, tôi sẽ tự tay tặng cậu tấm ảnh có ký tên.” Dứt lời, cô liền đi cùng Tạ Lâm vào đại sảnh công ty.
Nhân viên kia nhìn theo bóng Lâm Nhược, một vầng sáng nhè nhẹ như bao phủ quanh bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt, vô cùng chói mắt.
Là thích vẻ đẹp của Lạc thần sao? Có, nhưng chắc chắn chỉ là một phần rất nhỏ của sự yêu thích đó. Lý do lớn hơn là cảm giác bị thuyết phục bởi khí chất của Lạc thần. Nhưng nếu phải hình dung một cách cụ thể, thì anh ta lại không thể tìm được từ ngữ thích hợp, anh ta chỉ cảm thấy, cô xứng đáng trở thành thần tượng mà anh ta theo đuổi.
Người nhân viên lấy điện thoại di động ra, lẳng lặng đăng một phản hồi trong một bài viết về Lạc thần, >
Bình luận này vừa đăng lên, một lát sau đã được mọi người nhiệt tình hưởng ứng. Chủ bài viết vô cùng kích động trả lời một bình luận bên dưới, đẩy bài viết lên trang nhất.
“Thích Lạc thần, vì cô ấy là nữ vương độc nhất vô nhị trong lòng chúng ta!”
Lúc này Lâm Nhược và Tạ Lâm đang đẩy cửa phòng làm việc của chủ tịch công ty, đương nhiên không biết trên mạng đã nổi lên phong trào khảo sát lý do “vì sao thích Lạc thần”.
“Tiểu Nhược về rồi đấy à? Mau ngồi đi, ngồi đi!” Vương Vĩ, chủ tịch công ty giải trí Tân Thiên nhiệt tình đứng dậy đón hai người.
Lâm Nhược cũng không kinh ngạc với sự nhiệt tình khác thường của Vương Vĩ, chỉ khẽ cười ngồi xuống ghế salon, nói: “Đã lâu không gặp, phong thái của Vương tổng vẫn mê người như xưa.”
“Ha ha ha, béo phát ngất luôn đúng không.” Vương Vĩ cười tự bêu riếu mình một câu, rồi ngồi xuống ghế salon đối diện, nói: “Quay phim vất vả lắm không, lẽ ra phải để tiểu Nhược nghỉ ngơi thoải mái một ngày mới đúng, nhưng tiểu Nhược cũng biết đấy, tính tôi hay nóng vội, có việc mà chưa làm xong thì trong lòng bứt rứt, tối cũng không ngủ ngon được.”
Tạ Lâm ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhược, vừa nghe vậy liền ngồi thẳng lưng lên.
Khóe môi Lâm Nhược vẫn cong lên như cũ, khẽ cười không nói.
Vương Vĩ than thầm trong lòng, cũng không biết bị cái gì kích động mà Lâm Nhược hiện giờ quả nhiên rất khác Lâm Nhược trước kia, cũng khó đối phó và nắm bắt hơn.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài mặt, sự nhiệt tình và chân thành của Vương Vĩ vẫn không hề thay đổi chút nào: “Tiểu Nhược, cô xem cái này đi.” Vương Vĩ cầm bản hợp đồng trong tay đưa sang cho cô.
Tạ Lâm hơi nghiêng người nhận hợp đồng, mở phong bì ra.
Đây là bản hợp đồng gia hạn, yêu cầu Lâm Nhược gia hạn hợp đồng với công ty giải trí Tân Thiên thêm 5 năm nữa. Ngược lại, công ty cũng đề xuất những ưu đãi vô cùng hậu hĩnh.
Dù là các công việc lớn như phim điện ảnh, phim truyền hình, hay nhỏ như quảng cáo, MV, chỉ cần là công việc bên công ty nhận được thì Lâm Nhược đều có quyền được lựa chọn đầu tiên, hơn nữa, tất cả đều là vai nữ chính.
Trừ những điều này ra, công ty thậm chí còn đồng ý chuyển nhượng miễn phí 3% cổ phần công ty cho Lâm Nhược. Phải biết rằng, tuy công ty giải trí Tân Thiên cũng không phải
công ty lớn nhất trong giới giải trí, nhưng ít ra cũng có thứ có hạng. 3% cổ phần công ty cũng tương đương với việc Lâm Nhược nghiễm nhiên trở thành cổ đông của công ty giải trí Tân Thiên, có thể được hưởng hoa hồng từ lãi suất của công ty, trở thành phú bà tài sản hơn nghìn vạn trong chớp mắt.
Tạ Lâm xem hết hợp đồng gia hạn một lượt, thấy không có ý kiến gì cần phát biểu cả. Nói cách khác, trừ thời gian 5 năm ra, Lâm Nhược không có chút tổn thất nào hết.
Cô ấy quay sang nhìn Lâm Nhược. Thật ra, thời hạn hợp đồng của Lâm Nhược và công ty giải trí Tân Thiên còn không đến nửa năm, cô ấy định nhân thời gian nửa năm còn lại này để tìm một công ty tốt hơn cho Lâm Nhược. Cô ấy tin rằng tiền đồ của Lâm Nhược rất sáng sủa, nhưng bây giờ điều kiện mà công ty giải trí Tân Thiên đưa ra quả thực vô cùng hấp dẫn, khiến cô ấy không thể đơn phương quyết định được.
Lâm Nhược nhận bộ hợp đồng xem qua một chút rồi đặt xuống bàn nước gỗ lim, cười nói: “Vương tổng, anh định đánh thẳng vào mặt tôi đấy à?”
“Không, đây hoàn toàn là thành ý của công ty, hơn nữa, tiểu Nhược đủ tư cách để hưởng đãi ngộ này.” Mặt Vương Vĩ rất bình tĩnh. Đang nói chuyện, thư ký lại bê cà phê bước vào.
Lâm Nhược thoải mái dựa vào lưng ghế salon, chờ thư ký đóng cửa ra ngoài rồi mới hơi nhướng mắt nhìn Vương Vĩ, nói: “Vương tổng cảm thấy tiền đồ của tôi sẽ phát triển như thế nào?”
Vương Vĩ trả lời đúng trọng tâm: “Không thể ước lượng được.”
“Vậy Vương tổng cho rằng có bao nhiêu người có thể nhìn thấy điểm này?”
Cả một đống!!! Phàm là những người làm việc trong giới này, làm gì có ai không mắt tinh tai thính?! Sắc mặt trấn định của Vương Vĩ rốt cuộc cũng có khe nứt, nhượng bộ một chút: “Nếu tiểu Nhược có gì không hài lòng với hợp đồng, chúng ta có thể bàn bạc thêm.”
“Cũng không có nhiều, chỉ hơi có ý kiến với hai điểm thôi.”
Vương Vĩ cảnh giác! Hợp đồng này vốn cũng có một điểm để thương lượng, nhưng chỉ giới hạn nhiều nhất là đổi thời gian kéo dài từ 5 năm xuống 3 năm thôi. Bây giờ Lâm Nhược lại nói có hai chỗ cần xem lại, trực giác nhạy bén nói cho anh ta biết, chắc chắn là hai vấn đề rất khó quyết định.
Lâm Nhược nói: “Kéo dài 1 năm, cổ phần công ty 5%. Nếu Vương tổng thấy được thì có thể gọi điện cho A Lâm.”
Sắc mặt Vương Vĩ sa sầm xuống.
Lâm Nhược cười rộ lên: “Vương tổng cũng đừng cảm thấy thiệt thòi. Trong thời gian một năm, tôi cũng có thể giúp công ty giải trí Tân Thiên kiếm được lợi nhuận gấp trăm lần hiện giờ! Đương nhiên, nếu Vương tổng cảm thấy tôi đang cố tình gây sự, thì cũng có thể dìm tôi nửa năm. Có điều, > sắp khởi chiếu, dù tôi có nghỉ ngơi nửa năm cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng. Hơn nữa, tôi tin rằng, hẳn là có công ty sẵn lòng trả thay tôi phí phá vỡ hợp đồng. Ví dụ như công ty giải trí Tinh Tế chẳng hạn.”
Vương Vĩ trầm mặc một lúc mới nói: “Chuyện này tôi cần phải triệu tập ban giám đốc họp rồi bàn bạc lại!”
“Tôi chờ tin tốt của Vương tổng.” Lâm Nhược cười, “Cà phê của Vương tổng rất ngon, tôi rất mong có thể uống lại nó một thời gian không xa trong tương lai.”
Dứt lời, cô lập tức rời đi, Tạ Lâm cũng đứng dậy đi theo.
“Đánh một roi rồi cho một viên kẹo! Lâm Nhược, cô giỏi thật! Trước kia đúng là tôi quá coi thường cô.” Sắc mặt Vương Vĩ không hề dễ nhìn, nhưng quả thật giá trị của Lâm Nhược hoàn toàn đúng như cô ấy nói, chỉ trong một năm cũng có thể đẩy công ty giải trí Tân Thiên lên tầm cao mới. Anh ta không thể trơ mắt nhìn một gốc cây rụng tiền chạy sang công ty của người khác được.
Vương Vĩ rất hối hận vì lúc trước vẫn luôn nghĩ rằng chờ khi hợp đồng hết hạn sẽ thanh lý hợp đồng với Lâm Nhược nên mới không làm thủ tục gia hạn từ trước.
Ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc Vương Vĩ cũng đứng dậy đi tới bên bàn làm việc, ấn nút gọi nội bộ: “Mau thông báo cho các cổ đông lớn, 10h sáng mai họp khẩn cấp! À không, 4h chiều nay họp khẩn cấp!”