“Lâm… Lâm Nhược tiểu thư… em… em chụp một tấm ảnh được không ạ?” Tuy hôm trước cũng đã chụp hình sau khi hóa trang rồi, nhưng thợ trang điểm hôm đó không phải là tiểu Lý.
“Có cần tôi tạo dáng không?” Lâm Nhược cười khẽ.
“Không cần, không cần ạ. Em chỉ chụp hai tấm chân dung thôi, đẹp quá!” Tiểu Lý vui sướng như vừa trúng năm trăm vạn, rút điện thoại di động ra chụp tách tách hai tấm chân dung, chụp xong còn dùng ánh mắt mê mẩn ôm điện thoại, “Chị Lâm Nhược, chị xinh đẹp quá. Hoàn toàn là hình tượng nữ tướng quân hoàn mỹ nhất trong mắt em.” Kỹ thuật trang điểm của tiểu Lý cao siêu như vậy, nhưng thực ra còn chưa tới 21 tuổi, sở thích lớn nhất là sưu tập các bức ảnh trai xinh gái đẹp.
Lâm Nhược cũng không để tâm cách xưng hô của tiểu Lý đối với mình đã thay đổi, chỉ mỉm cười nói: “Tôi cứ tưởng là nữ vương chứ?!”
“Nữ vương! Nữ vương! Chính xác ạ!” Lâm Nhược vui vẻ dễ gần như vậy khiến tiểu Lý vui đến phát cuồng: “Chị Lâm Nhược, chị cứ yên tâm, trước khi phim được khởi chiếu, em chắc chắn sẽ không để lộ ảnh ra ngoài đâu. Em thề!”
“Bức ảnh này cũng không xấu đến mức không công bố được, em chia sẻ với mọi người cũng không sao.”
“A ha, thật ạ?” Tiểu Lý đưa hai tay lên ôm má, hai mắt như biến thành hình ngôi sao, nhận được sự đồng ý của Lâm Nhược, cô suýt nữa thì lao luôn tới, “Chị Lâm Nhược, chị tốt quá đi mất. Lát nữa em sẽ share ảnh với nhóm mấy chị em thợ trang điểm của bọn em, cho họ hâm mộ chết luôn.”
Lâm Nhược cười, nhìn hình ảnh sau khi hóa trang của mình trong gương, xác định không còn chỗ nào cần chỉnh sửa nữa mới nói: “Em làm việc nhé, chị ra ngoài trước.”
“Chị Lâm Nhược, chị chờ chút.” Tiểu Lý lục lọi một hồi trong cái túi vải của mình, cuối cùng rút một cây roi da màu đỏ ra, đưa cho Lâm Nhược, nói: “Cái này em nhìn thấy trên mạng, cảm thấy rất hợp với bộ trang phục này của chị Lâm Nhược. Ha ha, hàng rẻ ấy mà, không đáng bao nhiêu, chị Lâm Nhược đừng chê nhé.”
“Cảm ơn, roi rất đẹp, chị rất thích.” Lâm Nhược cảm thấy cô thợ trang điểm trẻ tuổi này rất đáng yêu, hơi khom người nhéo mặt cô ấy một cái rồi mới cầm roi da bước ra khỏi phòng trang điểm.
Phân cảnh hôm nay quay là cảnh Lý Linh Lung đưa quân đội nữ của mình vào quy phục dưới trướng của Lý Thế Dân, lại tình cờ cứu được Lý Thế Dân bị sa vào bẫy của quân địch mai phục. Lý Linh Lung vốn là vì ngưỡng mộ Lý Thế Dân nên mới thiết lập quân đội nữ, lúc này vừa gặp đã yêu không thể kiềm chế được.
Mấy phân đoạn, từ anh dũng giết địch cứu người, đến nhi nữ tình trường ngại ngùng e thẹn, có thể nói, vai diễn Lý Linh Lung vừa xuất hiện đã có đất diễn rất rộng, rất hút mắt người xem. Có điều, chuyện này đương nhiên cũng phải tùy thuộc vào việc diễn viên có thể khống chế tốt vai diễn đó hay không, nếu không, anh dũng có thể sẽ biến thành vô dụng, e thẹn cũng có thể biến thành cứng nhắc, cố ra vẻ.
Khi Lâm Nhược mặc trang phục diễn xuất hiện ở khu vực quay phim, mọi nhân viên đều thấy trước mắt mình như ngời sáng.
Áo giáp đỏ phác họa toàn bộ đường cong hoàn mỹ trên cơ thể của cô gái, quần dài đỏ ôm sát người, cùng với đôi giày bốt pha đỏ đen đã điểm tô thêm cho đôi chân thon dài thẳng tắp của cô gái càng hoàn mỹ hơn không có chút khiếm khuyết nào.
Áo choàng cùng màu phủ sau lưng, mái tóc đen dài buộc lên cao, một cơn gió thổi qua làm áo choàng và tóc cô đều bay lên, tư thế vô cùng hiên ngang, oai vệ, lại cũng khiến người ta cảm thấy xinh đẹp đến khôn cùng.
Chắc chắn là sức quyến rũ của phục trang!
“Không hổ danh là hoa hậu giảng đường của trường điện ảnh, dù có là bình hoa trong diễn xuất thì đặt ở đâu nhìn cũng đẹp mà.”
“Đúng thế, trong giới showbiz không thiếu người đẹp, nhưng có được ngũ quan xinh xắn không chút tì vết nào như thế thì cũng không có mấy người. Tôi ở trong giới cũng khá lâu rồi, nhưng chỉ nhìn thấy có ba người như vậy thôi.”
“Ba người nào?”
“An thiên vương chắc chắn là người thứ nhất, Lâm Nhược đây cũng được coi là một người nữa, còn lại là…”
“Người còn lại là ai?”
“Tạ Thiến, ảnh hậu độc nhất vô nhị không ai sánh bằng.”
“Không phải 5 năm trước Tạ thiên hậu đã…” chết rồi sao?
“Im ngay! Cô ấy vĩnh viễn tồn tại. Trong lòng fan Thiến chúng tôi, cô ấy là vị thần không thể xâm phạm được!” Người nhân viên lớn tuổi của đoàn làm phim trừng mắt lườm người nhân viên thực tập trẻ
tuổi, hai tròng mắt hơi đỏ lên.
Nhân viên thực tập lạnh cả sống lưng, ngại ngùng gãi đầu gãi tai không dám nói nữa. Cậu cũng đã từng xem phim của Tạ Thiến, trong giới showbiz quả thật không có nữ diễn viên nào vượt qua được cô ấy.
“Lâm Nhược, cô chuẩn bị cho tốt, chúng ta quay phân đoạn Lý Linh Lung đưa quân đội nữ đến quy phục Lý Thế Dân trước.” Lâu Kiều phe phẩy quyển kịch bản trong tay, nói.
“Vâng.” Lâm Nhược khẽ gật đầu. Các diễn viên quần chúng cũng đã bắt đầu đứng vào hàng, cô thì phải bước lên một đài cao ở cách đó không xa.
Lâm Nhược bước lên vị trí tốt nhất, khẽ gật đầu với Lâu Kiều. Lâu Kiều hiểu ý, vung tay lên: “Action!”
Gần như ngay tại thời điểm đó, khí chất tùy hứng, phóng khoáng của Lâm Nhược hoàn toàn thay đổi hẳn!
Mạnh mẽ, kiêu ngạo, một người con gái rực lửa khát khao được chinh chiến nơi sa trường như đấng mày râu!
Sự nhập vai trong nháy mắt làm thay đổi bầu không khí xung quanh khiến mọi người đều giật mình kinh ngạc, Lâu Kiều siết chặt cuốn kịch bản trong tay, nhìn chằm chằm cô gái trong khung hình không chớp mắt.
Từng lời nói cử chỉ của cô không phải là đang diễn xuất, mà giống như bản thân cô chính là Lý Linh Lung kiêu ngạo kia vậy, chỉ cần vung tay lên đã lộ rõ khí thế hiên ngang của nữ giới.
Giống, thật sự rất giống cô ấy!
Phân đoạn tập hợp quân đội để xuất phát này của Lâm Nhược được thông qua ngay lần quay đầu tiên không cần cân nhắc gì cả. Hơn nữa, nhìn chằm chằm Lâm Nhược trên màn hình, Lâu Kiều đã kinh ngạc đến thất thần, cuối cùng phải nhờ phó đạo diễn ở bên cạnh đánh thức, anh ta mới có phản ứng.
An Tiệp đứng sau máy quay phim, hai tròng mắt sâu không thấy đáy nhìn cô gái đang thoải mái diễn xuất, tư thế oai hùng, mạnh mẽ kia, trong một khoảnh khắc, anh còn nhìn khuôn mặt đầy nét thanh xuân ấy thành một khuôn mặt khác.
An Tiệp bất giác cười khổ, sao anh lại thoáng cảm thấy như cô ấy đang diễn chứ? Rõ ràng đã 5 năm trôi qua rồi, nhưng anh vẫn không thể buông xuống được. An Tiệp, mày thật ngu ngốc!!!
“An thiên vương, sắc mặt anh không được tốt lắm, cơ thể anh không thoải mái à?” Trợ lý hơi lo lắng hỏi.
“Đừng lo, tôi không sao.” An Tiệp cười hòa nhã, lắc đầu đi vào giữa bối cảnh.
“An Tiệp, cậu tới đúng lúc lắm, chúng tôi chuẩn bị quay phân đoạn tiếp theo.” Sắc mặt Lâu Kiều cũng không được tốt, trên trán lộ rõ vẻ mệt mỏi, cười gượng với An Tiệp một cái rồi phẩy tay ngồi lại vào vị trí màn hình theo dõi.
“Lâm Nhược, chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ quay cảnh Lý Linh Lung và Lý Thế Dân gặp nhau lần đầu. Điểm đặc biệt của cảnh này là dùng im lặng để thắng mọi lời nói, bộc lộ rõ cảm xúc vừa gặp đã yêu. Hai người chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu nhé?!”
“Vâng.” Lâm Nhược khẽ gật đầu cười với An Tiệp, không hề có vẻ mất bình tĩnh như những lớp đàn em nhìn thấy siêu sao Thiên vương, mà bình tĩnh, thoải mái đứng ở vị trí đã định.
Trong lòng An Tiệp chợt có cảm giác phẫn nộ, một cô nhóc còn chưa dứt sữa sao có thể so sánh với cô ấy chứ, dù là cố tình bắt chước, thì vĩnh viễn cũng không ai có thể trở thành cô, vượt qua cô được!
An Tiệp khoác áo choàng ra ngoài chiến giáp rồi gật đầu với Lâu Kiều, ý nói bắt đầu được rồi.
“Action!”
Chỉ trong khoảnh khắc, khí thế toàn thân của An Tiệp cũng thay đổi hoàn toàn, anh vẫn nhã nhặn như xưa, vẫn cao quý xa cách như xưa, nhưng anh đã không còn là siêu sao Thiên vương được hàng vạn hàng nghìn fan tán tụng nữa, mà là tướng quân chinh chiến nơi sa trường, là Hoàng tử của triều đại nhà Đường, là Hoàng đế tương lai – Đường Thái Tông Lý Thế Dân!
Hết chương 5