Rất nhanh ba cỗ xe ngựa đều nhanh tróng lăn bánh lên đường hướng Nhạc Phủ đi tới. Lạc Trần ngồi bên ngoài cỗ xe cùng một vị phu xe trung tuổi, vị trung liên này có nước da da ngăm đen, trên người mặc một bộ quần áo vải thô như một người hạ nhân bình thường của Ninh Phủ.
Nhưng khi Lạc Trần âm thầm dùng bí pháp dò xét tu vi, thực lực đối phương vậy mà lại là một cao thủ Luyện Khí cảnh thất trọng, điều này khiến chút nữa làm dọa cho Lạc Trần rơi khỏi xe ngựa, may mà được vị trung niên đó đỡ mới may mắn không ngã xuống.
“Vị tiểu huynh đệ này chắc là lần đầu ngồi xe ngựa được Tật Phong Mã kéo, cũng phải thôi loại yêu thú hiếm có như Tật Phong Mã đâu phải ai cũng có cơ hội được ngồi, không quen cũng là chuyện bình thường”
Vị trung niên kia hòa ái nói chuyền với Lạc Trần rất thân thiết như người bạn tốt với nhau vậy, hắn cũng không biết Lạc Trần âm thầm quan sát hắn nếu không cũng không có thái độ tốt như vậy với hắn như vậy. Lạc Trần sử dụng bí phát quan sát tu vi đối phương là bí pháp thượng cổ được học trong tấm ngọc bài thần bí kia, mới đầu hắn học chỉ là coi đó là học cho thỏa mãn tò mò.
Không ngờ lần này lại phát huy công dụng như vậy, còn trong đầu Lạc Trần những ý nghĩ phức tạp không ngừng di chuyển. Hắn không hiểu tại sạo một vị cao thủ Luyện Khí Kỳ tầng bảy lại tình nguyện làm phu xe, nhưng sau một hôi suy nghĩ, hắn đoán do trước nay Ninh Gia và Nhạc Gia vốn không hòa thuận vì vậy trong chuyến đi tới Nhạc Gia này, Ninh Gia cố ý âm thầm phái ra cảo thủ để bảo về đám tinh anh trong gia tộc lần này.
“Ha, ha, cảm ơn vị đại bá này, đúng là vãn bối lần đầu được ngồi loại xe ngựa như vậy, nhất thời không quen, cảm ơn vị đại bá đây vừa rồi đỡ vãn bối. Nếu không vãn bối mà rơi xuống ắt hẳn rất xấu mặt rồi.”
Lạc Trần sau khi suy nghĩ thấu đáo tất cả thì vui vẻ trả lời vị trung niên kia, hắn cũng cố làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra mà ngồi nặng trên xe ngựa nhìn con phố to lớn tấp nập trước mặt.
Rất nhanh ba cỗ xe ngựa được Tật Phong Mã kéo đi với tốc độ rất cao, chả mấy chốc đã tới trước cửa lớn của Nhạc Gia. Tới lơi khi mấy người Lạc Trần xuống xe đã thấy trước của Nhạc Gia có rất nhiều những cỗ xe ngựa lớn nhỏ khác nhau đứng chật ních lối đi và kéo cả hàng dài, còn đám hạ nhân thì tấp nập chạy khắp nơi.
Trong đầu Lạc Trần càm thấy thật rung động, không ngờ chỉ là một buổi sinh nhật của đại công tử Nhạc Gia mà lại to lớn đến vậy khắp nơi đều là người chuẩn bị, cũng lúc đó giọng nói dịu dàng của Ninh Thiên Vũ vang nên.
“Nhạc Hùng là đại công tử của Nhạc Gia, thiên phú tu luyện cực cao, xếp trong thế hệ trẻ của Phú Xuân Thành thì được coi là đỉnh cao, xếp ngang hàng với đại ca Ninh Thiên Hạo. Tương lai rất có thể thừa kế vị trí gia chủ Nhạc Gia vì vậy địa vị rất cao, mà cũng theo đó khiến rất nhiều thế hệ trẻ của các thế lực lớn trong thành tiến tới tạo quan hệ.”
“Cảnh tượng như vậy cũng không phải lại gì”
Ninh Thiên Vũ như hiểu thấu tâm tư của Lạc Trần mà cũng kiên