Bên ngoài cổng lớn của Nhạc Phủ, dáng người xinh đẹp của Ninh Thiên Vũ nghiêm túc đứng thẳng hướng về một hạ nhân của Ninh Phủ dặn dò.
“Nếu đại ca ta có hỏi thì hãy thay ta chuyển lời cho huynh ấy rằng ta cảm thấy cơ thể không thoải mái muốn về phủ nghỉ ngươi trước, bảo huynh ấy không cần lo lắng”
“Vâng thưa nhị tiểu thư, thuộc hạ nhất định chuyển lời tới đại thiếu gia”
Tên hạ nhân kéo xe của đại ca Thiên Vũ, Ninh Thiên Hạo cung kính cúi đầu không hề có ý kiền gì, còn Ninh Thiên Vũ cũng chỉ khẽ gật đầu một cái rồi nhìn về hướng Nhạc Nhi đang dìu Lạc Trần bị thương nói.
“Tiểu Nhạc, muội dẫn hắn cùng vào trong xe của ta đi, hắn hiện đang bị thương rất nặng, nếu ở ngoài cũng không tiện cho vết thương của hắn”
“Nhưng nhị tiểu thư Lạc Trần hắn chỉ là hạ nhân với hắn lại là một nam tử, nếu như vào trong xe cùng tiểu thư e là không tiện cho lắm. Không cẩn thận thậm chí có thể gây ảnh hưởng tới thanh danh của tiểu thư”
“Ngươi không cần để ý tới những thứ đó, từ trước tới nay việc Ninh Thiên Vũ ta muốn làm còn cần để ý đến ánh mắt người khác hay sao? Huống chi Lạc Trần hắn cũng đã từng ngồi tỏng đó một lần rồi, ngồi thêm lần lữa thì đã sao?”
“Nhưng tiểu thư người...”
“Không cần nói nhiều nữa, chúng ta hổi phủ thôi”
Nhạc nhi còn chưa nói hết câu Ninh Thiên Vũ như đã đoán được nàng muốn nói gì niền ngắt lời Nhạc nhi rồi thản nhiên như không bước về hướng xe ngựa của mình chèo vào trong. Nhạc nhi thấy vậy cũng chỉ đánh cúi đầu không dám nói tiếp, nàng đi theo Ninh Thiên Vũ từ nhỏ, sớm biết Ninh Thiên Vũ tính tình cứng đầu, một khi đã quyết định việc gì thì rất khó thay đổi.
Cuối cùng Nhạc nhi cũng đành dìu Lạc Trần tới gần xe ngữa rồi cùng gã phu xe đưa Lạc Trần vào trong xe ngựa. Gã nam tử trung liên phu xe kia vốn là một cao thủ ẩn mình được Ninh Phủ âm thầm phái ra bảo hộ Ninh Thiên Vũ, mới đầu hắn thấy ba người Ninh Thiên Vũ bước ra khỏi Nhạc Phủ, Ninh Nhạc còn đơ lấy Lạc Trần bị thương khiến hắn có hút bất an.
Nhưng khi thấy Ninh Thiên Vũ hoàn hảo không bị làm sao cả thì tên phu xe đó mới bình thản chở lại mà giả vở như không biết gì cả. Chiếc xe ngựa xa hoa bắt đầu lăn bánh trên phố lớn rời đi Nhạc Gia chở lại Ninh Phủ, bên trong xe ngựa, Ninh Nhạc có vẻ lo lắng nhìn về phía Ninh Thiên Vũ hỏi.
“Tiểu thư không biết thương thế trên người của Lạc Trần có nghiêm trọng nắm không. Khi về phủ có cần no tỳ đi mời ninh sư tới xem vết thương của hắn không”
Lạc Trần thần sắc ể oải pha chút mệt mỏi ngồi bên cạnh nghe vậy cũng vội nói.
“Nhạc tỷ ta không sao, chỉ bị chút thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏe lại rồi”
“Ngươi còn nói, ngươi xem sắc mặt và trạng thái hiện tại của ngươi hiện tại đi. Đã như vậy còn cố cứng đầu, không phải là hành động khôn ngoan đâu”
Bị vạch trần Lạc Trần chỉ biết cười làm hòa rồi ngượng ngùng cúi xuống thầm vận công trị thương. Còn bên