Thanh đao sắc bén như bay lao tới trước mặt Lạc Trần nhưng khi khoảng cách giữa thanh đao và Lạc Trần chỉ cách nhau vài bước chân thì thân hình vốn đứng yên của Lạc Trần chợt động. Chí thấy cánh tay phải của Lạc Trần khẽ vung lên, lập tức thanh huyền binh cấp một trung phẩm không biết xuất hiện trên tay hắn từ bao giờ liền đột ngột xuất hiện chặn đứng đường đi của đại đao.
“Đinh” một tiếng, một tiếng âm thanh kim loại sắc bén va chạm với nhau vang lên, thanh kiếm trên tay Lạc Trần sau khi chặn đứng đại đao của Ninh Cao Dương thì cổ tay Lạc Trần khẽ phát lực khiến thanh huyền binh trên tay hắn khẽ rung lên rồi Ninh Cao Dương chỉ cảm thấy một lực lượng cường đại từ trên kiếm của Lạc Trần chuyền tới hất văng cả đại đao và người của Ninh Cao Dương lùi lại mấy bước.
Đám người dưới đài bị một kiếm của Lạc Trần làm cho kinh ngạc không thôi, họ không ngờ tới một tên Lạc Trần không có danh tiếng gì chỉ sau một lần xuất thủ ở Nhạc Phủ, may mắn được Ninh tiểu thư chọn chúng lại có thực lực như vậy. Mới đầu trong đám hộ vệ của Ninh Phủ còn cho là Lạc Trần chỉ là trước mặt của Ninh Thiên Vũ cố ý biểu diễn tiểu xảo gì đó rồi may mắn được nàng nhìn chúng.
Nhưng thật không ngờ tới Lạc Trần đúng là kẻ có thực tài như vậy. Bên dưới võ đài tại một lơi cao trên quảng trường chỗ Ninh Thiên Vũ đang ngồi, nàng từ đầu tới cuối đều quan sát Lạc Trần rất kỹ, nhất là đối với một kiếm của Lạc Trần vừa rồi rơi và mắt Ninh Thiên Vũ cũng khiến nàng kinh ngạc không thôi,
“Xem ra mấy tháng kể từ Nhạc Phủ chở về, Lạc Trần có tiến bộ không ít. Cùng là luyện thể cảnh lục trọng mà hắn có thể đẽ dàng hóa giải công kích của đối phương như vậy. Tu vi của hắn nhất định có tiến bộ không ít”
Bên cạnh đó Nhạc Nhi đối với thực lực của Lạc Trần cũng rất kinh ngạc, nàng ta quay ra nói với Ninh Thiên Vũ.
“Tiểu thư, Lạc Trần đúng là rất lợi hại, không bao lâu nữa đệ ấy rất có thể đuổi kịp tu vi của nô tỳ rồi, thập chí còn có thể vượt qua.”
Ninh Thiên Vũ chỉ khẽ cười, nàng không cho là như vậy, tuy nói Lạc Trần có thiên phú rất tốt, mới gần hai năm tuy luyện mà đã sánh ngang với người khác khổ luyện tới lăm sáu năm như vậy đúng là khó thấy được. Nhưng nàng chỉ cho rằng đó là giai đoạn đầu thôi, võ đạo một đường đi lên càng ngày càng gian nan.
Trước kia đã có không ít người thời điềm mới tu luyện được coi là thiên tài nhưng theo thời gian thì cuối cùng họ vẫn bị thế giới này cuốn đi mất không mấy ai được nhớ tới. Hiện tại tuy Lạc Trần có tiến bộ rất nhanh nhưng ai biết hắn có thủ đoạn lào đó làm cho tu vi tạm thời tỏng thời gian ngắn tăng nhanh, nhưng với những thủ đoạn đó thường khiến căn cơ không ổn, sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện sau này.
Còn đối với Nhạc Nhi thì được Ninh Thiên Vũ coi như tỉ muội thân thiết được nàng bồi dưỡng cẩn thận có căn cơ ổn định hiện tại đã là luyện thể cảnh tầng tám. Lạc Trần muốn vượt qua nàng đâu phải chuyện một sớm một chiều được, vì vậy nàng nhìn Nhạc Nhi nói.
“Ngươi không cần xem nhẹ chính mình, mới thiên phú và tu vi hiện tại của ngươi thì Lạc Trần có có muốn đuổi kịp cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được. Huống chi vo đào càng lên cao càng khó đi, không phải ai cũng có thể giữ mãi tốc độ tiến bộ như lúc nới nhập môn”
“Tiểu thư tã biết, ta cũng không xem nhẹ bản thân cũng sẽ không khiến người thất vọng”
Quay lại võ đài sau khi Lạc Trần dùng một kiếm đánh lui Ninh Cao Dương thì hắn dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuông Ninh Cao Dương có chút coi thường nói.
“Ta còn tưởng ngươi lợi hại tới đâu, không ngờ cũng chỉ như vậy”
Lời nói chế diễu của Lạc Trần khiến trong lòng Ninh Cao Dương phân nộ rất lớn,