Lúc này bên trong không gian bao la đó Lạc Trần cảm thấy đầu óc bản thân có chút mơ hồ, đối diện với cảnh tượng kỳ dị như vậy Lạc Trần cũng có chút lo lắng.
“Tại sao ta lại ở đây, đây là đâu? Không phải mới vừa rồi ta còn ở trên võ đài hay sao?”
Lạc Trần ở bên trong không gian rộng lớn đó không phân biệt được ngày, đêm và phương hướng, hắn chọn đại một hướng đi rồi cứ thế lần mò đi mãi, đi mãi. Không biết thời gian đã trôi qua bao, hắn chỉ biết bản thân mình đã đi bộ như vậy được quãng đường rất, rất xa.
Ở trong không gian kỳ lạ này đã lâu như vậy, Lạc Trần bắt đầu có chút mất bình tĩnh hắn điên cuồng gào thét rồi đấm đá xuống dưới lền đất trằn xóa, nhưng cho dù Lạc Trần có đánh thế nào, dùng bao nhiêu sức lực nhưng cũng không thể tạo ra được một vết tích gì trên lền đất trắng tinh đó. Phải biết hiện tại Lạc Trần đâu còn là người bình thường mà hắn đã là một người luyện võ có thực lực không quá tệ.
Với tu vi Luyện Thể Cảnh cửu trọng của Lạc Trần, một quyền đánh ra có sức mạnh nặng cả ngàn cân vậy mà hắn đã đánh đến hai tay hắn đã đổ đẩy máu mà vẫn không làm cho khối đất dưới chân có động tĩnh gì.
“A, a, a, ta đang ở đâu, ta muốn ra ngoài”
Lạc Trần trong lòng vô cùng tuyệt vọng, sau khi đánh đấm một hồi, đến mức bản thân hắn không còn sức lực nưa rồi ngồi bệt xuống đất, giận dữ hét lên. Nhưng đáng tiếc trong không gian bao la rộng lớn tình là màu trắng này lại không có ai đáp lại lời của hắn.
Phải một giờ sau, khi Lạc Trần đã dần lấy lại được bình tĩnh, thể lực của hắn cũng đã khôi phục lại.
“Không được, ta không thể mãi ở đây được, nhất định ta có thể ra ngoài”
Rồi Lạc Trần cắn răng kiên trì đứng dậy, hắn dựa theo phương hướng cũ rồi tiếp tục đi về phía trước, lại một quãng đường rất xa nữa được Lạc Trần đi qua, có điều lần này không giống với trước đó. Từ xa Lạc Trần có thể mơ hồ nhìn thấy được phía trước có một vách đá rất lớn, như thấy được hy vọng hắn liền đẩy nhanh tốc độ toàn lực chạy đi đến vách đá to lớn phía trước.
Sắc mặt của Lạc Trần ban đầu tràn đầy hy vọng, nhưng càng chạy về sau, vẻ mặt hắn càng trở nên khó coi hơi, bởi vi khi đến gần vách đá đó, Lạc Trần đã nhìn rõ hơn toàn cảnh xung quanh. Phía trước đó ngoại chừ một vách đá dựng đứng ra thì hoàn toàn không có gì.
Gần tới lơi Lạc Trần thả dần tốc độ rồi từ từ dừng lại đứng trước mặt vách đá to lớn.
“Chuyện này là thế nào vậy? Tại sao không có gì hết vậy?”
Hiện tại trong lòng Lạc Trần lại bị thất vọng một lần lữa, hắn chán nản không còn sức đi tiếp liền lằm bệt xuống nhìn bầu trời bao la chỉ toàn là một màu trắng. Rồi ánh mắt của hắn dừng lại trên vách đã dựng đứng kia, Lạc Trần phát hiện, trên đó vậy mà có khắc chữ. Hắn liền ngồi bật dậy tiến lại gần vách đá cẩn thận quan sát.
“Trời ạ vậy mà ở đây có khắc nhiều tri thức và lý luận về thảo dược như vậy, so với truyền thừa của của Huyền Linh Thánh Vương để lại, có điều là mỗi bên đầu có những ưu điểm riêng mà thôi”
“Đã mất công tới đây rồi vậy thì ta không bằng đêm toàn bộ tri thức ở đây tiêu háo hết, chắc chắn sẽ có lợi không ít”
Rồi Lạc Trần từ từ ngồi xuống, hắn bắt đầu chìm đắm trong một thế giới mới chỉ toàn là thảo dược. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có thể là 1 năm, có thể là mười năm, cũng có thể là một trăm năm trôi qua, Lạc Trần hoàn toàn đắm