Thời gian trôi qua rất nhanh, nó như một dòng chảy vô tình không màng đến mọi thứ. Lạc Trần đã ở Ninh phủ được một năm rồi, một năm qua đối với hắn cứ như dài cả chục năm vậy.
Một năm sống ở Ninh phủ cũng là một năm Tường (Lạc Trần) tới thế giới hiện tại, và cậu hắn cũng đã thích ứng được với môi trường sống ở đây. Trong một năm qua nói đến thay đổi thì phải nói tới thân hình của Lạc Trần là thay đổi nhiều nhất.
Vốn dĩ Lạc Trần chỉ là một tên ăn xin có thân hình gầy gò yếu đuối, thay vì nói bị suy dinh dưỡng. Nhưng một năm qua hắn ở trong Ninh phủ, tuy nói chỉ là kẻ giúp việc nhưng cũng được ăn uống đầy đủ, quan trọng hơn là hắn được nhị tiểu thư cất nhắc cho tu luyện cùng tài nguyên để tu luyện võ đạo.
Tuy chỉ tỏng vòng một năm tu luyện nhưng cũng đã khiến cho cơ thể Lạc Trần thay đổi rất nhiều, không còn là một thiếu niên yếu đuối như trước nứa, hắn giờ đây cơ thể cường tráng, khỏe mạng hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Suốt thời gian một năm qua tuy nói Lạc Trần làm việc cho nhị tiểu thư và được nàng cung cấp công pháp cùng tài nguyên tu luyện. Nhưng chính hắn cũng không mấy khi gặp được nàng. Bởi những chuyện thường ngày đều có nha hoàn Tiểu Nhạc phụ trách.
Còn nhị tiểu thư như nàng chỉ chăm chú tu luyện, gần như không có để ý nhiều tới những vấn đề của hạ nhận. Cũng trong khoảng thời gian này Lạc Trần tuy làm việc ở hậu hoa viên cả ngày nhưng y vẫn không quên luyện tập võ đạo bản thân. Trong vấn đề tu luyện có truyện gì không hiểu hắn có thể hỏi Tiểu Nhạc hay cũng có thể hỏi Ninh Tài, về việc hỏi nhị tiểu thư thì gần như không có khả năng.
Cùng tại một năm này sống ở Ninh phủ cúng khiến cho Lạc Trần biết được thế giới này rộng lớn bao nhiêu, tuy chưa ra khỏi Ninh phủ, nhưng hắn từ miệng Ninh tài cùng vài tên người giúp việc biết được nơi hắn đang sống đây có tên Giao Chỉ đại lục,nó rộng lớn vô biên, cường giả càng là vô số.
Nơi Lạc Trần đang ở được gọi là Phú Xuân thành, một tiểu thành của Đại Việt đế quốc, mà đế quốc Đại Việt lại là một trong thập đại đế quốc của lền văn minh Âu Lạc.
Mười đế quốc này bao gồm: Âu Lạc, Vạn Xuân, Vân Phong, Đại Việt, Xích Quỷ, Văn Lang, Chân Lạp, Đại Cồ, Bách Việt và Xuân Thủy đế quốc. Mười quốc gia này là nhưng gì còn sót lại của lền văn minh nhân loại.
Theo một số truyền thuyết mà Lạc Trần biết được mảnh thiên địa này vốn nền văn minh nhân loại không có yêu kém tới vậy, chỉ là tại trăm vạn năm trước có một trận chiến kinh thiên đã xảy ra kéo dài cả vạn năm. Khiến cho nền văn minh của nhân loại bị tổn thất nặng nề gần như là bị diệt vong.
Sau cùng có bốn vị thần tối cường giả đã hy sinh thân mình đem một bộ phận sót lại của nền văn minh nhân loại phong ấn tại một mảnh đại lục thần bí để trốn tránh kẻ thù. Đồng thời lấy lại sức để phục thù kẻ địch.
Và mảnh đại lục đó chính là Giao Chỉ, và nhóm nhân tộc cuối cùng đó không phải xa lạ mà chính là nhóm người Bách Việt sống tại Giao Chỉ. Cũng từ đó tại Giao Chỉ rất biết ơn sự hy sinh của bốn vị thần đo mà suy tôn là tứ thánh bất tử hay được gỏi là “Tứ Bất Tử”.
Nhưng sau Trăm vạn năm qua đi, rất nhiều thế hệ người Bách Việt đã qua đi cũng đem theo đó là những bí mật, rồi những câu chuyện truyền thuyết đo được mọi người coi chỉ là thứ không có thật, chỉ để dỗ trẻ con mà thôi.
Không nhưng vậy, thời gian một năm qua cũng đủ để Lạc Trần biết được đẳng cấp tu luyện võ đạo ở đây. Đầu tiên những người luyện võ thường rèn luyện thân thể khỏe mạnh, có sức chịu đựng cùng sự bền bỉ cao được gọi là cảnh giới luyện thể, phía sau đó là khi cơ thể đạt tới mức cực hạn, tựu thân tu luyện ra chân khí dùng nó rèn luyện thân thể cùng dùng làm chất xúc tác, môi giới tân công kẻ địch.
Cảnh giới này được gọi là luyện khí cảnh, tiếp theo đó là những cảnh giới cao thâm hơn như: tụ khí cảnh, tụ linh cảnh, thông thiên cảnh, chân