Tiên Quân, Tiên Quân!
Nam nhân với dung mạo tuyệt mỹ bước vào, đôi con ngươi xinh đẹp như sao trong màn đêm.
- Đã nói với ngươi rồi, nên đi giày vào.
Tuy rằng giọng nói hơi nghiêm khắc, nhưng lại chẳng có nửa ý muốn trách cứ, càng nhiều hơn là đau lòng và cưng chiều.
- Không muốn đi ~ Rất không thoải mái.
Có chút ủ rũ chu môi, ánh mắt hơi trừng.
- Không thoải mái cũng phải đi.
Nhìn thấy y phục lỏng lẻo trên người y, Âu Dương Thương Huyền cau mày, giúp y chỉnh lại.
- Lần sau không mặc y phục chính quy thì ta sẽ không thích ngươi nữa!
- Không được không thích ta!
Giống như con mèo bị dẫm đuôi,câu này khiến Liên Tư Vũ phản ứng rất lớn, y nắm chặt tay áo Âu Dương Thương Huyền, giống như buông lỏng một chút... hắn sẽ đi mất.
Kỳ thực, khi câu này ra khỏi miệng thì Âu Dương Thương Huyền đã hối hận, hắn chỉ là... không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ mê người của y.
- Được rồi, ta sẽ thích ngươi, mãi mãi thích ngươi.
Một câu cưng chiều khiến nước mắt của Liên Tư Vũ trào ra, y dụi đầu vào ngực hắn, khịt khịt mũi.
Âu Dương Thương Huyền luống cuống.
- Không sao ,không sao, ta sẽ không ghét ngươi,mãi mãi không ghét ngươi.
- Tiên Quân, người hứa đó!
- Được... ta hứa.
Rốt cuộc, trên môi người kia cũng nở một nụ cười thực đẹp, ánh mắt cũng sáng lên.
Âu Dương Thương Huyền có chút không dời mắt được.
Âm thanh độ hảo cảm tăng lên.
Người này ... thực sự là càng ngày càng câu người, cố tình chính y còn không biết điều đó...
Đến tối khi ngủ Liên Tư Vũ vẫn nắm chặt tay áo Âu Dương Thương Huyền, hiển nhiên trong lòng vẫn không an tâm.
Âu Dương Thương Huyền nhìn mà không nhịn được nghĩ, người này phải thiếu thốn tình cảm như thế nào... thì mới sợ bị chán ghét như vậy?
Có lẽ... quá khứ của vị Yêu Vương này không tốt đi...
Một đêm ngon giấc, tay áo Âu Dương Thương Huyền bị nắm chặt đến chẳng nhìn ra hình dáng ban đầu.
Âu Dương Thương Huyền nâng mắt nhìn người trên giường, khóe môi nâng lên một chút...
...
- Tiên Quân! Ta nấu xong rồi!
Liên Tư Vũ vui vẻ bưng ra một chén cháo cá nho nhỏ.
Vô Thường Tiên Quân cũng không sợ có độc, trong ánh mắt mong chờ của Liên Tư Vũ, uống một ngụm cháo cá.
- Tiên Quân, có ngon không?
- Ừm.
Âu Dương Thương Huyền gật đầu, mùi vị đúng là không tệ, thịt cá mềm mại không có mùi tanh , cháo thì vừa nhuyễn vừa mịn.
Âu Dương Thương Huyền ăn được ba miếng, còn lại đều đút cho Liên Tư Vũ.
Y hạnh phúc tới mức đôi mắt đều híp lại. Nhưng tay trái lại giấu sau lưng, không cho Âu Dương Thương Huyền phát hiện mình bị bỏng...
- Ăn xong rồi ta dạy ngươi tu luyện.
- Tu luyện?
- Đúng vậy.
Âu Dương Thương Huyền lấy khăn lau khóe môi y, dắt y ra ngoài bắt đầu tu luyện.
Khiến hắn kinh ngạc là tốc độ tu luyện của Liên Tư Vũ vô cùng nhanh, cho dù trước đó y đã tu luyện yêu khí, nhưng mà bây giờ hấp thu linh khí cũng không chút trở ngại, thậm chí linh khí còn chủ động tiến vào cơ thể y.
Nhưng nghĩ đến nguyên hình của Liên Tư Vũ là Hồng