Sáng sớm hôm sau...
- Tư Vũ, tỉnh thôi.
Có người nhẹ nhàng lay lay y, Liên Tư Vũ mơ màng nâng mắt.
- Ủa? Sao mắt cậu lại sưng như vậy?
Thư Phùng ngạc nhiên nhìn đôi mắt sưng húp của Liên Tư Vũ.
- Chỗ tôi có chút thuốc, bôi xong sẽ không sưng nữa, haizzz ... sao mắt cậu lại...
Thư Phùng vừa lấy thuốc ra, vừa lải nhải.
- Cảm ơn.
Liên Tư Vũ tinh thần uể oải nhận thuốc, ánh mắt vẫn có chút vô hồn...
- À... ba ba tôi, anh biết ông ấy ở đâu không?
Nhắc đến ba ba, ánh mắt Liên Tư Vũ lấy lại chút tiêu cự.
- Cái đó... tôi cũng không biết.
Ngập ngừng hồi lâu, Thư Phùng vẫn quyết định giấu kín chuyện này.
- Nói cho tôi biết đi...
Liên Tư Vũ nhìn thẳng vào mắt Thư Phùng.
Sững sờ chốc lát, Thư Phùng cuối cùng vẫn là không nhịn được ánh mắt của y, nói nhỏ.
- Trong cuộc chiến đấu cuối cùng, cha của cậu đã bị Huyền ... giết... nhưng anh ấy không cố ý! Cha cậu quá cứng nhắc không chịu đầu hàng, cũng không đồng ý tiêm virus tang thi cho nên... cho nên Huyền mới bị buộc phải ra tay...
Có lẽ không đành lòng đả kích y, giọng nói của Thư Phùng càng càng nhỏ.
- Haha...hahaha...
Liên Tư Vũ cúi đầu ôm mặt, tiếng cười vụn vặt tràn ra, kèm theo từng tiếng nấc...
- Cậu, cậu...
Thấy Liên Tư Vũ khác thường, Thư Phùng luống cuống.
- Cút!
Liên Tư Vũ vẫn vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng nói lạnh đến cực độ.
- Tư...
- Tôi nói, cút!
Liên Tư Vũ chợt ngẩng đầu, hốc mắt vương nước, nhưng lại lạnh, lạnh đến thấu xương, giống như Thư Phùng không phải con người, mà chỉ là xác chết.
Mà xác thực, Thư Phùng tiến hóa từ tang thi, nên anh ta cũng từng là xác chết.
- Vậy cậu... nghỉ ngơi.
Miễn cưỡng nói ra vài chữ, cuối cùng Thư Phùng gần như chạy chối chết mà đi ra ngoài.
- Hahaha ... Thương Huyền, nợ này tôi nhớ kỹ...
Tiếng cười hệt như phản ánh tâm trạng đang đứng bên bờ vực của Liên Tư Vũ , chỉ cần đẩy nhẹ, y cũng có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Hôm đó , y nhốt mình nguyên một ngày, không ăn không uống, không nói chuyện, chỉ cuộn người ôm chính mình một ngày...
Ngày hôm sau liền lấy lại phong độ ngày xưa, từ châm tơ kẽ tóc đều toát ra khí chất lạnh như băng, làm người ta không tự chủ được lùi bước, không dám đến gần.
...
- Y thế nào?
Thương Huyền vẻ mặt bình tĩnh hỏi, nhưng bàn tay siết chặt vô tình tiết lộ tâm tình của hắn.
- Ăn được uống được, bình thường chán.
Thư Phùng hờ hững nghịch linh kiện trên tay, ánh mắt chẳng có chút tình cảm nào.
- Ta đã nói rồi, y sẽ không để tâm.
Thương Huyền rũ mắt, không nói một lời.
- Nếu ngươi vẫn chưa tin, vậy thì cược đi. Tháng sau không phải hôn lễ của chúng ta sao? Cược xem hôm đó y có phản ứng gì không, thế nào?
-... được...
- Nếu thua, ngươi nhớ tự mình phong bế kí ức.
- Đương nhiên, còn nếu ta thắng...
- Ta sẽ giữ lời.
...
Liên Tư Vũ dùng tinh thần lực điều khiển nước, khiến mọi người triệt để vứt bỏ ánh mắt "phế vật " khi nhìn y, mọi người đối với y cũng không bài xích nữa, nhưng cũng không nóng không lạnh.Tóm lại đều ôm thái độ bàng quan. Liên Tư Vũ chẳng để tâm mấy thứ đó, y chỉ tập trung tìm hiểu những thứ đã sảy ra sau khi y mất ý thức mà thôi.
1 tháng rất nhanh liền trôi qua,cuối cùng đến ngày mà toàn thế giới chờ mong.
Ngày hai người thành hôn, vạn người chúc mừng, một người lạnh lẽo đứng nhìn.
Vạn người vui sướng, một người bình thản.
Vạn