Sắp đến đầu thôn Vương Đại Tĩnh đột nhiên dừng lại, Trần Tiêu cũng dừng lại không hiểu nhìn Vương Đại Tĩnh:
Sao thế
Ta đưa đệ tới đây thôi, đệ vào đi Vương Đại Tĩnh khó khăn nói.
Trần Tiêu:????
Huynh bận việc sao
Vương Đại Tĩnh không biết nên trả lời thế nào, hắn nhìn đầu thôn rồi lại nhìn Trần Tiêu, gãi gãi đầu nói:
Đi chung với ta sẽ không tốt cho đệ
Ra là vậy, Trần Tiêu nhìn Vương Đại Tĩnh, hắn biết đối phương có điều lo lắng nhưng chẳng lẽ mỗi lần hai người đi chung gặp người trong thôn đều phải tách ra.
Hắn đây lười để ý bọn người trong thôn nhưng Tĩnh ca...!
Có gì không tốt cho ta chớ, ta thích đi chung với ai thì cứ đi đấy, bọn họ làm gì được ta Trần Tiêu hừ hừ.
Ngược lại là huynh đấy, huynh nên lo cho mình kìa
Ta không bị gì cả Vương Đại Tĩnh sờ sờ người mình, hắn không có bị gì cả.
Ây da ý ta không phải vậy Trần Tiêu tức đến mức muốn nhảy lên gõ đầu Vương Đại Tĩnh.
Vậy ý đệ là gì Vương Đại Tĩnh khó hiểu nhìn Trần Tiêu.
Trần Tiêu đỡ trán, tức chết hắn mà.
Tóm lại một câu, Tĩnh ca biết ta là ai không
Vương Đại Tĩnh: Đệ là Trần Tiêu
Hết rồi Trần Tiêu nhướng mày hỏi.
Vương Đại Tĩnh nhìn Trần Tiêu gật đầu.
Trần Tiêu lại đỡ trán, hắn nổi tiếng khắp thôn, không ai không biết, vậy mà huynh ấy lại không biết.
Huynh ấy tu ở núi nào vậy.
Mình cứ ngỡ huynh ấy biết rồi chớ.
Trần Tiêu trầm tư không biết nên mở miệng như thế nào, nếu lòng vòng Tĩnh ca đại ngốc nghếch này khẳng định sẽ lại vò đầu nữa cho xem.
Vẫn là trực tiếp nói thôi nhanh, gọn, lẹ, suy nghĩ hoài, mệt não quá.
Nghĩ vậy Trần Tiêu liền hỏi thẳng Vương Đại Tĩnh:
Trong thôn có một tên sao chổi, khắc phụ khắc mẫu, ngỗ nghịch trưởng bối, huynh có biết y không?
Mặc dù không biết tại sao Trần Tiêu lại hỏi người đó nhưng Vương Đại Tĩnh vẫn thành thật trả lời:
Có nghe nói
Ô vậy huynh thấy sao
Đệ hỏi ta sao Vương Đại Tĩnh chỉ chỉ mặt mình.
Ta không hỏi huynh thì hỏi ai, nơi đây chỉ có hai người ta và huynh Trần Tiêu mắc cười.
Vương Đại Tĩnh gãi gãi đầu, mặt nhăn nhó suy nghĩ.
Ta cũng không biết, ta không quen y nên không biết y thế nào
Huynh không tin lời đồn trong thôn sao Trần Tiêu tò mò hỏi.
Ta không tin Vương Đại Tĩnh lắc đầu.
Tại sao, mọi người trong thôn ai cũng tin đấy
Trần Tiêu càng tò mò hơn.
Ta không biết, ta chưa gặp y lần nào, với lại ta nghe nói phụ mẫu y mất do bệnh và té núi đâu liên quan gì tới y, không thể nói y khắc chết phụ mẫu được Vương Đại Tĩnh cố gắng nói ra suy nghĩ của bản thân.
Quả nhiên là Tĩnh ca, không làm ta thất vọng Trần Tiêu cười hi hi nói.
Tĩnh ca biết tên y không
Ta không biết nói xong Vương Đại Tĩnh im lặng nhìn Trần Tiêu, đệ ấy rất quan tâm đến người đó thì phải, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Cố áp chế sự khó chịu trong lòng, Vương Đại Tĩnh nhìn Trần Tiêu nói:
Nếu đệ muốn biết tên y ta sẽ hỏi giúp đệ
Ha ha ha, Không cần đâu Trần Tiêu bật cười, tự mình đi hỏi tên mình, còn chuyện gì buồn cười hơn không.
Nhưng đệ vừa hỏi tên y Vương Đại Tĩnh hạ quyết tâm sẽ giúp Trần Tiêu hỏi tên người đó.
Ta chính là tên sao chổi đó đấy Trần Tiêu mĩm cười chỉ chỉ mặt mình.
Vương Đại Tĩnh vô cùng bất ngờ, hắn không nghĩ Trần Tiêu sẽ là người đó: Đệ,...sao có thể được, đệ rất đáng yêu
Ha ha ha nghe Vương Đại Tĩnh nói mình đáng yêu Trần Tiêu bật cười, thật lạ chỉ cần ở cạnh người này hắn sẽ luôn cười, mới chỉ ở chung mấy canh giờ mà hắn đã cười rất nhiều lần, miệng mỏi rồi này.
Ta đáng yêu sao, Tĩnh ca không sợ ta, ta có thể khắc chết người, còn rất hung dữ, trưởng bối ta cũng dám đánh đấy Trần Tiêu giơ hai tay làm động tác chó sói vồ mồi lại gần Vương Đại Tĩnh.
Không sợ Vương Đại Tĩnh nhìn động tác của Trần Tiêu, khó chịu trong lòng đã tan biến: Đệ ấy thật đáng yêu, không đáng sợ chút nào.
Không vui tí nào, huynh phải giả vờ sợ ta chớ Trần Tiêu thu tay, xụ mặt.
Giả vờ thế nào Vương Đại Tĩnh sờ sờ ót, nhăn mặt nghĩ.
Phì, ha ha ha, được rồi không làm khó huynh nữa, ta giỡn với huynh thôi Trần Tiêu cười muốn đau bụng, sao huynh ấy đáng yêu vậy.
Trần Tiêu cười tới nỗi bị sặc ho khụ khụ, Vương Đại Tĩnh đứng kế bên thật sự bất đắc dĩ, không biết nên làm gì, chỉ có thể ngốc ngốc vỗ vỗ lưng Trần Tiêu giúp Trần Tiêu thông khí.
Trần Tiêu lau lau khóe mắt, sau đó đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Vương Đại Tĩnh nói:
Ta nói cho Tĩnh ca biết chuyện của